Chương 965 Lan Đình Tập Tự
****7:
Không gian trong phòng không lớn nhưng hồ nước trong vắt này đã chiếm hết một nửa diện tích, bên cạnh dòng suối là một cái khung gỗ đang treo hai bộ quần áo đã sẫm màu, nhìn khá giống trang phục trong cung.
"Căn phòng này có vẻ là phòng tắm."
Lão Miêu dùng một câu nói làm rõ mọi việc, tôi gật đâu, nhìn cách bố trí cũng biết là phòng tắm, kích thước có lẽ là được phục chế tương tự như phòng tắm của Trưởng Tôn hoàng hậu khi còn sống từng dùng.
Chỉ là phá núi để tạo một hồ nước như thế này thật sự rất chịu chơi, người chết cũng tắm gội được à?
"Nước này vẫn còn nóng." Người lính đi cùng đột nhiên nói.
Tôi nhìn anh ta không biết người này từ bao giờ đã đưa tay thò vào hồ nước, kinh ngạc quay đầu nhìn chúng tôi cảm thán.
Sắc mặt lão Miêu trong nháy mắt biến đổi: "Cậu trở lại đây nhanh lên."
"Sao vậy?" Người này khó hiểu hỏi, nói từ lúc vào núi tới nay chưa từng tắm rửa lần nào, ngay cả mặt cũng chưa rửa, vất vả lắm mới có nước vừa hay lại là nước ấm, nhất định phải rửa mặt.
Lão Miêu nuốt nước bọt: "Đàn ông đàn anh mấy ngày không tắm cũng có sao đâu, quay lại đây nhanh lên, đừng làm trễ nải thời gian."
Nói xong anh ta giơ nắm đấm huơ huơ hai cái, sắc mặt người lính kia cũng thay đổi, nhưng vẫn cười hì hì: "Đám người các cậu sao mà nhiều quy định thế, ngay cả tắm cũng không cho, đàn ông thì không cần tắm chắc?"
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy, dáng vẻ không vui đi hai bước về phía chúng tôi, lão Miêu cười nói: "Thằng nhóc này cứ như đứa nhỏ vậy, không phải là không cho tắm nhưng mà cậu cũng không quan sát đây là đâu mà dám đòi tắm hả?"
Lão Miêu vừa cười vừa kéo anh ta lại, tôi rút súng bắn mấy phát vào bên cạnh hồ nước.
"Thứ gì thế?"
Người lính kia vẻ mặt chưa kịp hoàn hồn hỏi, quay qua nhìn hồi lâu cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Sắc mặt lão Miêu trắng bệch lắc đầu không nói rõ ràng, chỉ là thấy có một cái móng vuốt ở trong nước ngoi lên, dường như muốn kéo người vào trong hồ.
"Cường Tử này, tính cách lỗ mãng của cậu nên tìm cách sửa lại đi, mẹ nó, ở trên chiến trường bị đạn bắn còn có thể sống sót, chứ bị quỷ trong mộ kéo đi thì ông đây cũng mặc kệ cậu." Lão Miêu tức giận mắng.
Cường Tử miễn cưỡng đồng ý, nhìn xuống dòng nước thấy được toàn là màu đất rồi nhìn sang tôi và lão Miêu, vẫn là không nói được lời nào.
Lão Miêu chưa hết giận lại tiếp tục mắng anh ta hai câu, rồi mới quay đầu hỏi tôi có biết đó là thứ gì không?
Tôi lắc đầu, dù tôi nhìn rõ hơn lão Miêu một chút, thứ kia là một mẩu xương tay trắng phớt không giống như người, nhưng lại không khác mấy, còn những chuyện khác thì tôi không biết.
Nhớ tới con khỉ ngoài kia tôi hơi nghi ngờ rất có thể đây cũng là một con khỉ, nhưng con khỉ này sao lại ở trong nước chứ?
"Tôi đi kiểm tra, hai người đợi tôi ở đây." Tôi hất cằm về phía họ, sau đó cầm khẩu súng lục cẩn thận tiến lại gần bờ hồ.
Lão Miêu kéo tôi lại rồi lắc đầu, tôi khoát tay tỏ ý không sao rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Từ chỗ bình phong đến hồ nước chỉ có hai mét, tôi nhanh chóng đi tới cạnh hồ tiếp đó chĩa họng súng suốt mặt nước.
Dòng nước tĩnh lặng không gợn sóng, nước suốt trong vắt nhìn vào là thấy hết, rõ ràng thứ kia không có khả năng ở trong này, vậy thì cánh tay đó sẽ nấp ở chỗ nào chứ?
Tôi cau mày, hơi cúi người xuống, dùng súng khuấy nước nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu liền bị tôi gạt đi, nếu chỉ có mình tôi thấy thì không chắc nhưng lão Miêu cũng nhìn thấy, vậy nên thứ kia chắc chắn tồn tại, tuy nhiên nước hồ trong vắt như thế này ắt hẳn phải lộ ra chứ.
"Trường An?" Tiếng lão Miêu lo lắng từ phía sau truyền tới.
Tôi không quay đầu lại, vẫy vẫy tay, tiếp tục dùng súng lục khuấy nước trong hồ, từng gợn sóng di chuyển càng khiến dòng nước trở nên đẹp hơn.
Pằng!
Trong thoáng chốc, đạn bay ra khỏi nòng, dòng máu từ dưới đấy hồ loan ra khắp nơi, ngay lập tức biến nó thành một dòng nước đỏ lòm.
Lão Miêu cùng người kia lập tức chạy tới hỏi tôi đã bắn trúng cái gì? Tôi lắc đầu nói không biết, chỉ thấy có một dòng máu đỏ, sau đó dòng máu đó loan ra chặn mất tầm nhìn của tôi vì thế tôi không biết thứ ở bên dưới có bị thương nặng hay không.
Rào!
Đột nhiên một màn nước dâng lên, tôi vội vàng lui về sau, lão Miêu cũng kéo Cường Tử lùi lại, nước hồ bắn cả vào người chúng tôi. Bị nước bắn lên người, tôi vô thức nhắm mắt lại, sau đó nhận ra có điều gì đó không ổn, tôi ngay lập tức mở to mắt.
Đồng thời một tiếng hét thảm truyền tới, tôi vội vàng nhìn sang bên cạnh, cách một làn nước chưa kịp tan hết tôi chỉ thấy gương mặt nhăn nhó của Cường Tử cùng với nửa đoạn thân trên của anh ta lộ trên mặt nước.
Lão Miêu ra sức kéo anh ta, gân xanh trên trán cũng lồi lên, cơ thể của Cường Tử vậy mà lại bị vùi vào trong nước.
Đúng vậy, là vùi vào... giống như là bị vùi vào trong cát vậy.
Tôi nhét súng vào lại hông, nhanh chóng nhào tới kéo Cường Tử ra.
Một luồng sức mạnh to lớn kéo cả bọn cùng vào trong nước, Cường Tử nhăn nhó hô lên: "Các cậu mau đi, mau đi đi, tôi không sống nổi đâu."