Chương 966 Lan Đình Tập Tự
Bớt nối nhảm đi, mau trở lên nào." Lão Miêu khàn cả giọng, hai tay siết chặt lấy Cường Tử, cả khuôn mặt đều thay đổi.
Tôi cắn răng, hai cánh tay bấu chặt lấy hai cánh tay của Cường Tử, chúng tôi đã dùng sức không ít, đừng nói là Cường Tử, dù có thêm một người cũng có thể kéo lên. Dù sao thì đây chỉ là một hồ nước vì vậy cũng không cần quá lãng phí sức lực... nhưng Cường Tử vậy mà càng ngày càng bị vùi xuống, sức lực của tôi cùng lão Miên đã dùng hết một nửa, nhưng đều vô ích.
"Mẹ nó, buông tay đi!" Cường Tử rống to, dùng dằng muốn thoát khỏi chúng tôi, nhưng tôi và lão Miêu vẫn không buông ra, tuy vậy Cưởng Tử đã chỉ còn mỗi cái đầu là còn ở bên ngoài mặt nước.
Cường Tử đột nhiên rơi hai hàng nước mắt, khàn giọng nói: "Tôi xin các cậu buông tôi ra đi, ông đây chết thì chết chứ không thể liên luỵ anh em. Lão Miêu anh nhớ đấy, cho dù là trên chiến trường thì anh cũng không có khả năng cứu từng người anh em."
Tôi nghiêng đầu, không nỡ lòng nhìn, lão Miêu tuyệt vọng nhìn Cường Từ từ từ trượt ra khỏi bàn tay anh ta, cả người chìm trong nước, sau đó một dòng máu từ dưới đáy loan ra khắp mặt nước, cả hồ nước đều bị nhuộm đỏ.
"Hức..." Tiếng khóc của lão Miêu phát ra ngoài, anh ta nhoài người ở bên cạnh hồ nước, hai tay chống bên thành, hốc mắt ửng đỏ, nhưng khóc không nổi, chỉ đè nén tiếng nấc phát ra từ trong họng, âm thanh ấy khiến lòng tôi chua xót.
"Đi thôi!" Tôi lau nước mắt, kéo anh ta tới cửa, anh ta vẫn không đành lòng rời đi, những vẫn chậm rãi buông tay, mặc kệ tôi kéo ra ngoài.
Đoàn trưởng Lâm đã đứng chờ ở bên ngoài, nhìn chúng tôi đi ra thì vội vàng hỏi có phát hiện gì.
Vừa mới hỏi được một nửa thì anh ta đã phát hiện chúng tôi có gì đó không đúng, cả người chúng tôi ướt nhẹp, còn lão Miêu thì thất hồn lạc phách, một chút tinh thần cũng không có, nhìn kiểu gì cũng không giống như không có chuyện gì.
"Xảy ra chuyện gì rồi." Đoàn trưởng Lâm vội la lên: "Cường Tử đâu?"
Lão Miêu nghẹn ngào nói không nên lời, khiến đoàn trưởng Lâm càng nóng nảy hơn: "Tôi hỏi cậu Cường Tử đâu!"
****8:
"Cường Tử cậu ấy... cậu ấy mất rồi." Lão Miêu ngẩng đầu lên, cố gắng ổn định tinh thần, nhưng vừa nói xong lại không kiềm được mà ngồi phịch xuống đất, cứ như thế lẩm bẩm câu đó mấy lần, lúc bắt đầu chỉ lẩm nhẩm trong miệng nhưng dần dần đã gào lên.
Đoàn trưởng Lâm sững người, nghiêng đầu hỏi tôi tại sao lại mất, một người đang sống sờ sờ ra đó sao có thể mất như vậy chứ?
Tôi cũng không dám tin, những điều vừa mới xảy ra cứ như khung cảnh đang diễn ra trong mơ vậy, không chân thật một chút nào. Không phải là tôi chưa từng nghĩ căn phòng đó không có nguy hiểm, nhưng dù có nguy hiểm thế nào cũng chưa từng nghĩ chuyện nghiêm trọng đến thế này.
Khoảng khắc cả người Cường Tử chưa bị nuốt mất, trong lòng tôi cứ như bị kim đâm vậy, loại đau đớn đó bóp nghẹt khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi biết cảm giác của tôi lúc này khó mà so với lão Miêu, anh ta tận mắt thấy đồng đội cùng vào sinh ra tử với mình bị một thứ không rõ tên kéo đi mất trong khi bản thân không thể làm gì được. Loại đau đớn thấu tâm can này khiến cho người ta khó lòng chịu nổi.
Chúng tôi ở đây đắm chìm trong đau thương, những người còn lại đều đã từ từ rời khỏi căn phòng mà họ kiểm tra, nhìn thấy dáng vẻ này của chúng tôi ai nấy đều đi tới bên cạnh.
Dĩ nhiên không cần họ phải hỏi thêm lần nữa, bởi vì bộ dạng hoá điên không ngừng gào thét Cường Tử không còn nữa của lão Miêu khiến cho ai nghe xong cũng tự hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Đoàn trưởng Lâm, chuyện gì đã xảy ra thế?" Lão Yên nhíu mày.
Đoàn trưởng Lâm mặt mày nghiêm trọng lắc đầu, nói không biết, chỉ biết Cường Tử không còn nữa, còn chi tiết thế nào thì chưa ai kể.
Lão Yên lập tức nhìn sang tôi, tôi khàn giọng từ từ kể lại đầu đuôi sự tình, mỗi một chữ nói ra dường như sức lực trong người cũng chậm rãi mất đi một ít. Sau khi tôi kể hết mọi chuyện thì người cũng mềm nhũn, nếu không phải có Nha Tử đỡ tôi thì có thể tôi đã không chống đỡ được nữa.
Chuyện này quỷ dị như vậy thật sự là vượt ra khỏi sự hiểu biết của nhóm người đoàn trưởng Lâm, Đại Đầu vậy mà không kêu la om sòm, chỉ đứng bên cạnh lão Miêu an ủi nói không sao cả, Cường Tử đã hy sinh vì tổ quốc.
Mỗi lần lão Miêu nói một câu, anh ta cũng theo sau nói một câu, tâm tình lão Miêu cũng từ từ bình tĩnh trở lại, sau đó đờ người nhìn Đại Đầu, giọng nói khàn khàn: "Tôi, tôi biết rõ nơi đó có nguy hiểm, rõ ràng thứ kia đã bắt lấy cậu ấy một lần, nhưng tôi, tôi vẫn để cậu ấy đến gần nơi đó..."
Anh ta nói không nên lời, Đại Đầu vỗ vào bờ vai của anh ta, an ủi anh ta không sao cả, hy sinh là sự khen ngợi dành cho người lính, Cường Tử dù hy sinh ở đây hay ở chiến trường thì đều mang vinh quang.
"Tôi..." Lão Miêu mở miệng định nói nhưng không biết nên nói gì, sau đó lau nước mắt cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào.
Tôi cũng không biết phải an ủi anh ta như thế nào, bởi vì tôi biết bây giờ có an ủi cũng đều là vô ích. Cũng giống như tôi năm đó chứng kiến Bé Sữa, Mắt Ưng từng người một rời đi, dù biết không thể vãn hồi, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn sau đó tôi vẫn không thể chợp mắt. Chỉ cần nhắm mắt những ký ức về cái chết của bọn họ ngay lập tức xuất hiện, cứ như vậy một lần lại thêm một lần hành hạ tôi.