Chương 967 Lan Đình Tập Tự
Lão Miêu cũng phải chịu đựng để vượt qua khoảng thời gian này, chẳng có lời khuyên nào có tác dụng cả.
Lão Yên sau khi nghe tôi kể thì hàng chân mày cũng nhíu chặt lại, ông ấy cùng giáo sư Hứa và Toản Địa Thử thấp giọng không biết là đang thảo luận chuyện gì, nhưng ngay sau đó đã lập tức ngẩng đầu nói ba người bọn họ sẽ cùng vào thử một lần.
Nha Tử phản đối, nói rằng anh ta có thể thay giáo sư Hứa đi vào.
"Nếu như thứ kia xuất hiện lần nữa, lão Hứa có thể sẽ nhìn ra được lai lịch của nó, còn cậu có thể nhìn ra sao?" Lão Yên hỏi.
Nha Tử đáp một tiếng, nói có gì mà không thể, anh ta là một quyển bách khoa toàn thư nhỏ của 701 đấy, chỉ cần giáo sư Hứa biết thì anh ta cũng sẽ biết.
Lão Yên không để ý tới anh ta, trực tiếp nhìn về phía giáo sư Hứa hỏi ý.
"Để Nha Tử đi đi, cũng nên để cậu ấy rèn luyện rồi." Giáo sư Hứa đẩy kính, Nha Tử cũng làm động tác y hệt, sau đó cùng lão Yên đi vào căn phòng đó.
Ba người bọn họ đứng trước tấm bình phong, chúng tôi mỗi người cầm một khẩu súng chăm chú quan sát bọn họ, cũng không dám tiến lên một bước.
Lão Yên ra dấu, Toản Địa Thử thấy vậy gật đầu tỏ ý đã hiểu, từ trong túi lấy ra một bộ giáp vảy cá rồi mặc vào, bộ giáp không lớn ước chừng chỉ có thể bảo vệ đầu cùng với nửa thân trên, thế nhưng đây cũng được coi là biện pháp phòng vệ tốt nhất mà chúng tôi có thể mang đến đây.
Loại giáp này dù chỉ có thể bảo vệ nửa thân trên nhưng cũng đã nặng tới hai mươi ký, được tạo ra từ những vật liệu tiên tiến nhất trên thế giới. Nếu như mặc hết vào người sợ là không thể cử động được.
Toản Địa Thử làm động tác báo rằng đã chuẩn bị xong, sau khi nhận được sự cho phép của lão Yên thì từ từ đi ra phía sau bình phong, khuất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tim tôi như dâng tới cuống họng, vì không thể thấy được Toản Địa Thử nên càng thêm lo lắng.
Đột nhiên, lỗ tai tôi động đậy, nghe thấy tiếng nước chảy từ trong căn phòng truyền ra, âm thanh kia tương tự như lúc Cường Tử bị kéo vào vậy.
Lão Miêu từ dưới mặt đất nhảy dựng lên chạy vào bên trong, tôi chặn anh ta lại không cho chạy vào. Toản Địa Thử không phải Cường Tử, ông ấy có nhiều kinh nghiệm, có bản lĩnh cao cường, thứ bên trong muốn kéo ông ấy xuống không phải là chuyện dễ dàng.
"Không, chúng ta không thể đối phó với thứ đó được, không được..." Lão Miêu lẩm bẩm, liều mạng muốn giảy thoát khỏi tôi, nói nếu chúng tôi không rời đi thì cũng sẽ chết, người làm sao có thể đấu lại quỷ chứ?
Một cánh tay của tôi không có cách nào có thể ngăn cản anh ta, chỉ có thể gân giọng hét: "Các người đứng sững ra đó nhìn làm gì, còn không mau ngăn cản anh ta lại?"
Đoàn trưởng Lâm kịp phản ứng nhào tới ôm lão Miêu, thấy anh ta còn giãy giụa thì ngay lập tức đánh một cú vào sau cổ khiến lão Miêu ngã xuống ngay lập tức.
Đoàn trưởng Lâm đón lấy anh ta, sau đó đặt nằm xuống đất, gương mặt buồn buồn nói để cho anh ta nghỉ ngơi một chút, là do chuyện của Cường Tử nên anh ta mới kích động như thế.
"Trường An, cậu nói xem trên đời này có quỷ không?" Đột nhiên đoàn trưởng Lâm đổi chủ đề, tôi nghe vậy thì lắc đầu, nói rằng không có, ít nhất những thứ kỳ lạ nhất mà chúng tôi gặp phải cho đến nay đều có dấu vết để lại, không có gì cho thấy quỷ thật sự tồn tại.
Đoàn trưởng Lâm thở phào nhẹ nhõm, nói anh ta cái gì cũng không sợ chỉ sợ thứ vô hình này, miễn là không có quỷ thì anh ta có thể yên tâm rồi.
Tôi cười khổ trong lòng, trên đời này không phải quỷ là đáng sợ nhất, mỗi lần chúng tôi bước đến bờ vực nguy hiểm chưa từng gặp kẻ nào yếu hơn quỷ cả. Thậm chí có khi tôi còn mong gặp phải quỷ hơn, ít nhất từ nhỏ tôi đã từng nghe nhiều chuyện về quỷ, bọn chúng khi tấn công đều có giới hạn thậm chí có khi còn bị đám đạo sĩ đuổi đi bằng cây phất trần của mình.
Đoàn trưởng Lâm cùng tôi nói chuyện đông chuyện tây nhờ đó mà bớt căng thẳng hơn, sau đó nhìn về phía căn phòng.
Lão Yên cùng Nha Tử đã không còn đứng bên ngoài bình phong nữa, chúng tôi đứng ở vị trí này hoàn toàn không thấy bọn họ đang làm gì, cũng không thấy có chút động tĩnh gì truyền tới, cũng có khả năng là trong ấy thật sự không có động tĩnh gì.
Tôi lo lắng muốn vào kiểm tra thử, nhưng Côn Bố đã đứng trước mặt tôi ngăn lại: "Không cần, để tôi đi vào là được rồi."
"Vậy anh..." Tôi có chút lo lắng, bây giờ anh ta có mâu thuẫn với lão Yên tôi thật sự sợ rằng hai người bọn họ sẽ lao vào đánh nhau.
Côn Bố giơ tay ngăn lời tôi nói: "Cậu yên tâm, tôi tự biết chừng mực."
Tôi gật đầu, nói anh ta nhất định phải chú ý an toàn.
Anh ta không nói gì chỉ gật đầu đáp lại rồi đi vào bên trong. Ngay sau đó anh ta xoay người đóng cửa phòng lại, hành động này khiến cho tôi hết sức kinh hãi.
Chờ đến khi tôi kịp phản ứng để ngăn lại thì đã không còn kịp nữa rồi.
Tôi đứng trước cửa vừa định đẩy cửa đi vào thì mới phát hiện nó có chốt bên trong.
"Đoàn trưởng Lâm, anh giúp tôi với." Tôi gào lên.
Nhưng đoàn trưởng Lâm còn chưa kịp đi tới thì giọng của Côn Bố đã nhẹ nhàng truyền từ bên trong ra, động tác đẩy cửa của tôi cũng dừng lại.