Chương 968 Lan Đình Tập Tự
Mở cửa, chúng ta nhất định sẽ chết hết!"
Âm thanh này mang theo dự cảm không lành khiến tôi không thể không nghe theo anh ta, cuối cùng không thể làm gì khác mà chán nản từ bỏ ý định phá cửa xông vào, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên ngoài chờ tin của Côn Bố.
****9:
"Trường An, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Giáo sư Hứa lo lắng hỏi.
Lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, bình tĩnh lắc đầu, nói họ sẽ không sao đâu, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì chứ? Trước mắt những người đi vào đều là tinh anh của 701, hơn nữa Toản Địa Thử và lão Yên hai người họ đều là những tiền bối có kinh nghiệm đầy mình, dù thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Giáo sư Hứa nhìn tôi có vẻ muốn nói lại thôi, tôi đảo mắt thấp giọng hỏi ông ấy có phải muốn nói gì không?
Ông ấy đáp lại một tiếng, nói chính bản thân ông ấy cũng không biết nên nói gì, chẳng qua cảm thấy lão Yên có vẻ không bình thường chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Tôi gật đầu, lão Yên thật sự có chuyện gì đó, nhưng tôi tin tưởng ông ấy sẽ không lấy mạng sống của đồng đội ra đùa bỡn.
Đoàn trưởng Lâm và những người khác cách xa chúng tôi mấy bước, sắc mặt của họ hết trắng rồi đen, tôi biết là bọn họ đang sợ hãi, những người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết khi gặp những chuyện như thế này dù trước đây có gan dạ ra sao thì giờ cũng phải biết sợ.
Thêm nữa, hiện tại những người xảy ra chuyện đều là đồng đội của họ khó tránh khỏi việc không chịu nổi.
Tôi thở dài, đoàn trưởng Lâm dẫn theo đều là những người có năng lực, lại không ngờ rằng sẽ tổn thất nhiều như thế này. Nếu là tôi thì tôi cũng không có cách nào chấp nhận nỗi.
Nhưng hiện tại tôi càng lo lắng cho đám người lão Yên hơn, không có tâm tình an ủi anh ta, nhưng thật ra cũng không cần tôi phải an ủi vì bọn họ đều là người làm chuyện lớn, dù trong lòng có khó chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tôi ngẩng đầu nhìn về cửa phòng, cánh cửa này hoàn toàn ngăn cách chúng tôi và đám người lão Yên, lời của Côn Bố càng khiến tôi không thể cứu viện, bất kể họ xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không thể mở cửa!
Thời gian từng giây trôi qua, tôi không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, khoảng hai mươi phút sau chợt có một tiếng hét chói tai truyền tới.
Tiếng hét đó giống như tiếng chim kêu vậy nhưng tôi biết không phải là thứ đó, bởi vì âm thanh này có chút quen thuộc - là Toản Địa Thử.
Tôi dựng tai lắng nghe, một lúc sau mới nhìn về phía giáo sư Hứa xác nhận ông ấy đã nghe thấy, tôi ngay lập tức lấy súng lục ra, họng súng nhắm ngay vào cánh cửa rồi thận trọng tiến đến gần.
"Tiền bối, ông đang ở đâu?" Tôi kêu lên một tiếng, ngay sau đó nghiêng tai nín thở lắng nghe.
Âm thanh giống tiếng chim truyền tới, tôi có thể chắc chắn âm thanh này không phải từ căn phòng này truyền tới, với khoảng cách này thì... Tôi tập trung lắng nghe sau đó suy nghĩ một chút có vẻ như là từ căn phòng phía sau truyền tới.
Tôi lập tức chạy tới căn phòng đó, chỉ thấy Toản Địa Thử đang uể oải nằm tại một cửa hang, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.
"Tiền bối!" Tôi kêu lên sau đó vội vàng lao tới để kéo ông ấy ra khỏi cửa hang. Ông ấy hít một hơi dài rồi chỉ vào cửa hang để tôi nhanh chóng đi hỗ trợ lão Yên và những người khác còn đang ở bên trong.
Tôi kinh ngạc nhìn lối vào hang, không suy nghĩ gì vội vàng hô to ra bên ngoài, nhờ đoàn trưởng Lâm và những người khác đến giúp đỡ.
Đoàn trưởng Lâm cùng Đại Đầu nhanh chóng đến hỗ trợ tôi. Lúc này tôi đã kéo Nha Tử từ trong hang ra, cả người anh ta ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền, chiếc kính râm không biết đã bị vứt ở đâu, bộ dáng vô cùng nhếch nhác.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Đoàn trưởng Lâm kinh ngạc hỏi.
Tôi lắc đầu: "Làm sao tôi biết được, trước hết nhanh chóng kéo mọi người ra ngoài đã."
Lão Yên, Côn Bố cũng được chúng tôi từ từ kéo ra khỏi hang, ngoại trừ Côn Bố có tình trạng tốt hơn một chút, thì những người khác đều vô cùng thảm hại. Trên mặt lão Yên rõ ràng còn có vết thương như thể bị móng tay nhọn cào trúng vậy.
Trên tay Côn Bố còn đang nắm chặt chiếc kính râm của Nha Tử, chiếc kính đó bị dính đầy bùn đất. Anh ta thản nhiên lấy tay lau rồi đưa cho tôi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, lão Yên và Nha Tử đều bất tỉnh, chỉ còn anh ta và Toản Địa Thử là tỉnh táo.
Côn Bố liếc nhìn đoàn trưởng Lâm và những người khác, bảo họ đi ra ngoài trước rồi nói sau, vì anh ta không yên tâm tình trạng vết thương của những người kia.
Tôi thấy anh ta tính toán như vậy cũng không sai vì thế đã kêu đoàn trưởng Lâm hỗ trợ đỡ lão Yên và Nha Tử từ căn phòng này đi ra bên ngoài.
Sau khi sắp xếp bọn họ xong xuôi, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Côn Bố hỏi anh ta bây giờ có thể nói chưa?
"Cậu còn nhớ lúc ở thiên điện, cậu và lão Yên đã từng nói còn một con cương thi chưa xuất hiện không?" Côn Bố hỏi ngược lại tôi.
Tôi gật đầu, đúng vậy, lúc ấy lão Yên đã nhìn ra bên ngoài rồi nói có hai con cương thi, thuyết minh ông ấy đã thấy được nếu không thì không đủ để đưa ra phán đoán. Nhưng sau đó con cương thi đó giống như đã biến mất vậy.