← Quay lại trang sách

Chương 969 Lan Đình Tập Tự

Côn Bố nhìn tôi, tôi khiếp sợ nhìn anh ta, không thể nào chẳng nhẽ con cương thi đó đã chui vào trong nước ư?

"Không sai, lúc đó thông qua những gì lão Yên đã từng miêu tả về tình hình ở thiên điện tôi có thể đoán đó là một con cương thi nước, cũng chính là thuỷ quái, nó giỏi ẩn núp ở trong nước, không biết tại sao lại chạy tới thiên điện, vừa nhìn thấy người liền chui vào lại.

Cậu chiến sĩ lúc trước chính là bị con này làm hại, cậu cũng biết đấy thôi thuỷ quái giỏi nhất là chọn con mồi yếu để ra tay!" Côn Bố hiếm khi giải thích cặn kẽ như thế.

Tôi đáp lại một tiếng, thì ra là cương thi nước... Tôi có chút hối hận, bởi vì lúc ấy nếu như tôi phản ứng kịp thời, kéo đám người Cường Tử rút lui thì có lẽ đã không có việc gì rồi.

Không đúng... Tôi thấy lúc đó Cường Tử dường như là bị rơi vào giống như là bị kéo vào một cơ quan nào đó chứ không hẳn là chìm trong nước.

Côn Bố thấy tôi nghĩ như vậy thì có chút muốn nói lại thôi, đầu óc tôi chậm nửa nhịp sau đó mới kịp phản ứng... Anh ta không phải là bị rơi vào mà là bị thứ kia nuốt vào trong bụng vì thế nên mới nói mình không sống nổi, anh ta chỉ không đành lòng nói cho chúng tôi biết mà thôi.

Nước mắt tôi chảy xuống, tôi thuận tay lau đi che giấu không cho người khác thấy, sau đó cười khổ nói: "Vậy mà tôi không nhận ra, có phải thứ quỷ quái kia đã chết rồi không?"

Cũng không đúng, không thể nói là chết được vì vốn dĩ thứ đó đã chết từ lâu, hiện tại hẳn là lại giết chết nó thêm lần nữa.

Không ngờ Côn Bố lại lắc đầu, nói thứ này khi ở trong nước có tính công kích quá mạnh, dù mấy người họ có cùng đánh thì cuối cùng cũng phải dùng thuốc độc đặc chế của Miêu Cương mới có thể khiến thứ quỷ quái kia rút đi. Dưới hồ nước kia có rất nhiều lối đi không biết nó đã trốn đi đâu, lúc này bọn họ mới chạy ra ngoài.

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, vì sao anh ta không đi ra từ căn phòng kia mà lại chui vào cửa hang này.

Côn Bố chỉ vào cánh cửa của căn phòng đó kêu tôi nhìn xem rồi hỏi tôi có nhìn ra được điều gì kỳ lạ không?

Tôi nhìn thêm lần nữa, trong nháy mắt đã toát mồ hôi hột - cửa này là một cửa chết, nhìn từ góc độ phong thuỷ đi vào nơi này nếu không đổ máu thì hoàn toàn không thể đi ra được, vừa nãy tôi cũng không nhìn ra, hình như là từ khi Côn Bố đóng cửa lại thì bố cục phong thuỷ này mới hiện ra.

"Không phải là do tôi mà là vì đã có một người chết nên mới kích phát bố cục phong thuỷ này." Côn Bố nói với giọng bình tĩnh nhưng tôi nghe thấy mà rợn tóc gáy.

Đoàn trưởng Lâm nghe xong thì nóng nảy, vành mắt đỏ ửng hỏi: "Ý cậu là chúng ta chỉ có thể để mặc cho nó chạy thoát mà không có biện pháp nào để bắt nó ư?"

"Đúng vậy." Côn Bố trả lời: "Trừ khi có thể dụ nó lên bờ, thứ này dựa vào nước, ra khỏi nước lực tấn công của nó sẽ giảm mạnh, nhân lúc đó chúng ta có thể chế ngự nó.”

Đoàn trưởng Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi anh ta làm sao dụ nó được, Côn Bố lắc đầu nói không biết vì dù gì anh ta cũng chưa thấy được hết thứ đó nên không nghĩ ra được cách nào.

"Kính râm của tôi đâu?" Đột nhiên giọng nói của Nha Tử cắt đứt cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Nha Tử vẫn híp mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Tôi vội vàng đưa kính râm cho anh ta, sau khi đeo nó vào sắc mặt của anh ta đã tự nhiên hơn rất nhiều. Sau đó lại thở dài, nói đừng có dụ nó, loại thuỷ quái này cực kỳ trơn trượt, trừ khi chúng tôi còn muốn nộp thêm một mạng người.

Đoàn trưởng Lâm giận dữ nói: "Chẳng lẽ để Cường Tử chết vô ích sao?"

****0:

Nha Tử nhìn anh ta rồi tự dưng cười nhạt, nói đúng vậy là chết vô ích, bằng không còn có thể làm gì chứ?

"Cậu mẹ nó, bớt nói nhảm với ông đây, người chết không phải là cậu cho nên cậu mới có thể nhẹ nhàng nói ra những lời đó." Đoàn trưởng Lâm tức giận xông tới túm lấy cổ áo của Nha Tử như thể muốn đánh nhau với anh ta vậy.

Nha Tử tỏ vẻ sao cũng được rồi nhún vai: "Nếu anh cho rằng đánh tôi thì Cường Tử có thể sống lại thì cứ đánh đi."

Dáng vẻ này của anh ta lại khiến cho đoàn trưởng Lâm không có cách nào đối phó, buồn bực buông tay ra, cười khổ lắc đầu. Nói anh ta chưa từng nghĩ tới việc chưa tìm ra được bảo vật mà đồng đội bên mình đã mất hết mấy người, ngay cả trợ thủ đắc lực là Vân Thất và lão Miêu một người thì bị thương nặng, còn người kia thì tinh thần xảy ra vấn đề.

Nha Tử thở dài chỉ vào đám người chúng tôi nói: "Những người lính kia không biết nhưng đoàn trưởng Lâm nhất định phải rõ chứ? Thân phận của chúng tôi đặc thù như thế nào, đều đi qua không biết bao nhiêu nguy hiểm mới sống được tới tận giờ.

Vì thế không có biện pháp nào cả, dù là đồng đội chết hay là bản thân mình chết đều phải chấp nhận, nếu không thì có thể làm gì chứ? Các anh có thể trở thành liệt sĩ, còn chúng tôi chết rồi thì ngay cả cái tên cũng không thể lưu lại."

Tôi không muốn nghe bọn họ nói những lời này nữa, dù có nói bao nhiêu cũng vô ích, bởi vì điều này vốn dĩ không có cách nào hiểu được.