← Quay lại trang sách

Chương 970 Lan Đình Tập Tự

Được rồi, đoàn trưởng Lâm, đừng nói có thể dụ nó ra hay không, mà cứ cho là dụ nó ra được thì cần phải tốn biết bao nhiêu công sức hoặc là phải tốn thêm mấy mạng người nữa mới có thể chế ngự nó đây? Thêm nữa chúng ta bây giờ người thì bị thương, người thì hôn mê cần phải tiết kiệm sức lực thì mới có thể tiếp tục lên đường." Tôi tỉnh táo phân tích.

Đoàn trưởng Lâm không cam lòng nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể thở hắt ra một hơi nói là đã hiểu rồi.

Tôi gật đầu: "Nghỉ ngơi tại chỗ, một giờ sau tiếp tục lên đường."

Bọn họ cũng không nói gì thêm, tôi và giáo sư Hứa thì cùng nhau kiểm tra vết thương của những người kia. Toản Địa Thử khá ổn, có bộ giáp vảy cá bảo vệ chỉ là dùng quá nhiều sức.

Còn lão Yên thì trừ vết thương trên mặt ra thì phần bụng cũng bị thương, cũng may không quá sâu, băng bó cầm máu lại thì cũng không sao rồi.

Nha Tử thì càng không có vấn đề gì, chẳng qua là anh ta bị Côn Bố liên luỵ. Lúc đó trong lúc Côn Bô đang dùng độc thì anh ta vừa lúc đang ở bên cạnh không kịp né đi, kết quả là bị dính phải sau đó hôn mê khiến cho Côn Bố phải sầu não, không hiểu vì sao anh ta lại đúng lúc đụng phải.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nha Tử lại càng vô tội, giận mà không dám nói gì, chỉ lầm bầm nói là do Côn Bố không chịu tránh đi. Tôi cố nhịn cười, anh ta chỉ có ở trước mặt Côn Bố mới tỏ ra sợ sệt như vậy!

Sau khi chúng tôi nghỉ ngơi được mười phút thì lão Yên cũng tỉnh, nhưng ông ấy không nói câu nào, tôi lo lắng hỏi ông ấy mấy câu, ống ấy tỏ ý không sao kêu tôi không cần lo lắng.

Tôi không hỏi nữa, dựa vào một bên nghỉ ngơi, nói thật cơ thể tôi đã quá sức chịu đựng. Nếu không nhờ tinh thần chống đỡ thì giờ đây chuyện tôi muốn làm nhất là tìm một nơi để đi ngủ.

"Trường An, cho cậu cái này." Tôi đang chợp mắt thì Côn Bố đi tới, tôi nghi hoặc nhìn viên thuốc đen kịt anh ta đưa qua, không biết anh ta có ý gì.

Anh ta chỉ vào tay phải của tôi, nói Chiêu Lăng khắp nơi đều có nguy hiểm, nhưng tôi chỉ có thể dùng một cánh tay như thế thì rất nguy hiểm, thuốc này có thể khiến cho tôi không cảm giác được đau đớn trong một thời gian ngắn, sống chết trước mắt có thể dùng một viên.

"Nhưng sẽ có tác dụng phụ. Sau khi sử dụng, tay phải của cậu rất có thể sẽ trở nên tàn phế, vậy nên nhất định phải để nó đến giây phút cuối cùng mới được dùng!" Côn Bố không yên lòng dặn dò.

Tôi lấy viên thuốc nhét vào nơi dễ lấy nhất trong túi, nói đùa rằng tay này lẽ ra phải tàn phế rồi, nhưng bằng cách này tôi vẫn có một cơ hội sống sót, đây thật sự là một thứ tốt.

Sắc mặt Côn Bố không được tốt lắm, tôi biết anh ta đang do dự không biết có nên đưa nó cho tôi hay không.

Tôi buồn cười nói: “Tôi cũng không phải con nít, biết khi nào có thể dùng, khi nào không. Hơn nữa, anh chỉ đưa cho tôi có một viên, tôi chắc chắn sẽ không dám tùy tiện lãng phí.”

Lúc này anh ta mới khá hơn một chút, gật đầu nói chính bản thân tôi phải chú ý. Cứ như vậy chúng tôi dành một giờ để nghỉ ngơi và nghiên cứu con đường phía trước. Tôi thu dọn ba lô, mang dao găm, phi đao và súng đeo vào thắt lưng, đồng thời cầm một khẩu súng lục khác trên tay, sau đó hỏi lão Yên có thể lên đường được chưa?

“Đi thôi.” Cuối cùng ông ấy cũng hồi phục lại một chút và miễn cưỡng nâng lên tinh thần nói với tôi.

Tôi đáp lại rồi gọi mọi người đi về phía trước, nhưng lúc này lại xuất hiện một vấn đề đó là lão Miêu tỉnh lại rồi.

Thật ra anh ta đã tỉnh lại từ lâu, nhưng một mực dựa vào một bên không nói lời nào, dù chúng tôi có an ủi anh ta thế nào thì anh ta cũng không nói chuyện, thế mà vào đúng thời điểm chúng tôi lên đường thì anh ta lại đột nhiên đứng lại nói là anh ta không đi, anh ta phải ở lại nơi này chờ Cường Tử.

Lời này nói ra khiến chúng tôi đều trở nên trầm mặc, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhìn đoàn trưởng Lâm xin giúp đỡ.

Đoàn trưởng Lâm nhìn chằm chằm lão Miêu ba giây sau đó đột nhiên dùng sức đá vào mông anh ta khiến anh ta lảo đảo xém chút ngã nhào xuống đất, nhưng anh ta cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

"Cường Tử nếu biết cậu trở nên dở sống dở chết như thế này thì có chết cũng không nhắm mắt, sao hả, cậu cứ khóc như đàn bà thì cậu ta có thể sống lại à?"

Tiếng khiển trách của đoàn trưởng Lâm cứ như sấm bổ vào đầu lão Miêu khiến cho anh ta chưa kịp phản ứng thì đã mơ màng đi theo chúng tôi.

Tôi không khỏi bội phục đoàn trưởng Lâm, rốt cuộc cũng là lính của anh ta, anh ta vẫn có cách để quản thúc lính của mình.

Đường đi của chúng tôi rất đơn giản, nếu mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu và Đường Thái Tông nối liền nhau thì chúng tôi chỉ cần đi từ nơi này qua đó, trên lý thuyết thì có thể tìm được mộ của Đường Thái Tông.

Vì thế điều đầu tiên chúng tôi làm là đi qua cung điện phía trước.

Lão Yên không biết đã bị thứ gì kích động, nói bắt đầu từ bây giờ tất cả mọi người đều không được hành động riêng lẻ, phải ở cùng một chỗ với ông ấy.

Tôi tỏ ý phản đối, tình hình bên trong mộ có thể thay đổi trong nháy mắt, bất kỳ ai cũng không thể đảm bảo mình tùy thời đều có thể đi cùng toàn đội.