Chương 977 Lan Đình Tập Tự
Tôi lười nói nhảm với tên phiên dịch, chỉ kêu gã nói cho William biết, “Lan Đình Tập Tự” trên người tôi không phải là hàng thật, nhưng lại là manh mối duy nhất để tìm được hàng thật.
Tên phiên dịch đen mặt phiên dịch lại câu nói của tôi cho bên kia.
Tôi rõ ràng cảm giác được ánh mắt bất thiện của William đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng đồng thời ánh mắt của gã cũng ẩn chứa sự vội vàng, hận không thể kêu tôi nhanh chóng lấy ra thứ được coi là manh mối.
“Nói với William, ông ta chỉ cần cho tao làm hai chuyện, tao liền đưa đầu mối này cho ông ta!” Tôi nhẹ nhàng nói, cũng không làm chậm trễ thời gian.
Lần này tên phiên dịch cũng không có chậm trễ, nhanh chóng truyền lời của tôi qua bên kia, William cũng là một người sảng khoái, trực tiếp gật gật đầu.
“Nói, mày muốn làm chuyện gì?” Tên phiên dịch hỏi.
Tôi chỉ vào căn phòng trước đó khiến Cường Tử chết vô ích, nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, tao có một người anh em chết ở bên trong đó, bọn mày vớt hài cốt của anh ta lên cho bọn tao là được, còn nữa, thả Vân Thất ra.”
Vân Thất kinh ngạc liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi im lặng lắc đầu ra hiệu cho anh ta không cần hoảng hốt, tôi cũng không ngốc, cũng biết ý mà anh ta muốn biểu đạt, bởi vậy tôi đưa ra yêu cầu này chỉ là vì muốn lừa gạt William mà thôi.
Dù sao Vân Thất cũng đang ở trong tay bọn chúng, nếu như tôi không cứu anh ta, bọn chúng ngược lại sẽ hoài nghi tôi đang lừa dối bọn chúng.
Quả nhiên, tôi vừa nói như thế tên phiên dịch cũng không cảm thấy không đúng, chỉ cẩn thận hỏi tôi vì sao không tự mình vớt hài cốt của anh em lên.
Tôi giơ tay lên, cười lạnh một tiếng: “Không phải tao vừa định vớt, bọn mày đã tới rồi sao? Bọn mày người nhiều, nhất định vớt nhanh hơn tao.”
Tên phiên dịch không hiểu khúc khuỷu quanh co trong này, xoay người đi thương lượng với đại sư áo vải và William hơn nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu với tôi, nhưng vẫn hỏi “Lan Đình Tập Tự” trên người tôi rốt cuộc là gì.
“Một khối ngọc thạch, bên trên khắc cả quyển “Lan Đình Tập Tự”, thế nào, điều kiện này đã đủ chưa?” Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào đại sư áo vải, bởi vì tôi biết nơi này chỉ có ông ta mới biết được giá trị của thứ này.
Nếu chúng tôi không bị vây khốn trốn không thoát, tôi sẽ không lấy ra khối ngọc thạch này.
Vừa rồi trước khi đi ra ngoài tôi đã lấy thứ này từ chỗ Côn Bố, anh ta cũng do dự thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào, người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Quả nhiên, đại sư áo vải nhìn tôi thật lâu, sau đó chậm rãi gật đầu: “Không hổ là con cháu của nhà họ Lưu, ở Chiêu Lăng như cá gặp nước.”
Da đầu tôi tê dại... Người này là ai?
****
Nhìn thấy ông ta trong nháy mắt tôi liền biết ông ta là đại sư phong thủy được William dùng số tiền lớn mời tới, nhưng ông ta sao lại biết thân phận của tôi, thậm chí biết nhà họ Lưu có quan hệ với Chiêu Lăng?
Ngay cả tôi là người nhà họ Lưu cũng không biết chuyện này, ông ta lại thản nhiên nói ra giống như đang nói chuyện về thời tiết, điều này không bình thường.
Ông ta cười thần bí, cũng không có nhiều lời, chỉ gật gật đầu với William, sau đó đi về phía căn phòng kia.
Thấy ông ta nghiêm túc đánh giá căn phòng, tôi có chút chột dạ, tôi sợ ông ta thật sự nhìn ra manh mối của căn phòng kia, sau đó quấy rầy kế hoạch của chúng tôi!
Nhưng ông ta nhìn một lúc lâu, sau đó quay đầu về phía William nói câu gì đó, kế tiếp thì có ba tên lính đánh thuê nâng súng chậm rãi tới gần căn phòng kia.
“Nhóc con, cậu cần phải nhớ kỹ, cậu nợ tôi một nhân tình.” Đột nhiên có một giọng nói xuất hiện ở trong đầu, tôi kinh ngạc nhìn về phía đại sư áo vải, ông ta cũng không có nhìn tôi, mà bình tĩnh nhìn về phía căn phòng.
Giọng nói này rõ ràng là của ông ta.
Tay chân tôi nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lúc lão Yên đưa ra phỏng đoán William đã mời một vị đại sư phong thủy tới đây thì tôi vẫn có chút hoài nghi về trình độ của đối phương, nhưng hiện tại xem ra ông ta cao siêu hơn chúng tôi rất nhiều, thậm chí có thể so sánh với cô Tứ, dù sao bí thuật truyền âm này tôi chỉ thấy ở chỗ cô Tứ.
Ba tên lính đánh thuê chậm rãi tiến vào phòng, trong lòng tôi cũng bắt đầu tính toán thời gian.
Thủy quái nhất định vẫn còn ở đó, cho dù lúc trước nó đã chạy trốn dưới sự công kích của đám người Côn Bố, hiện tại nhất định cũng đã trở lại.
Bởi vì thủy quái không thể rời khỏi nước quá lâu, chúng tôi ở trong cung điện lề mề nửa ngày, lại cùng đám người William đàm phán một hồi lâu, cũng đủ thời gian để nó một lần nữa trở về.
Tôi ở trong lòng yên lặng đếm, một giây, hai giây... Hẳn là đến bên hồ nước rồi.
Rào!
Tiếng nước thật lớn truyền đến, theo đó là một tiếng kêu sợ hãi.
Nhân lúc này!
Tôi hướng về phía sau ra dấu tay, cửa đột nhiên mở rộng, cổ trùng rậm rạp bay ra từ sau cửa, trong khi đám lính đánh thuê đều bị động tĩnh trong phòng quấy nhiễu tạo thành một mảnh hỗn loạn, những cổ trùng này đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt ra, ghé vào trên người khiến lính đánh thuê không kịp phản ứng.
Tôi nhanh chóng xoay người lăn vào phòng, đám người lão Yên đã đào ra một cái động ở phía sau, chúng tôi nhanh chóng rút lui, đoàn trưởng Lâm trước khi đi còn nhìn thoáng qua bên ngoài, có chút do dự.