Chương 980 Lan Đình Tập Tự
Thị phi đúng sai trong đó không thể phán đoán, nhưng theo dã sử ghi lại, Lý Thế Dân kỳ thật thấy hổ thẹn trong lòng, cho dù là đối với Lý Kiến Thành hay là đối với Lý Nguyên Cát.
Lý Kiến Thành dù sao cũng là Thái tử chính thống của Đại Đường, sau này Lý Thế Dân cho dù có nhân đức và là thiên cổ nhất Đế, cũng tẩy không sạch tội danh giết anh đoạt vị.
Lý Nguyên Cát thì càng không cần phải nói tới, tuy lịch sử ghi lại người này thuộc về phe phái của Lý Kiến Thành, nhưng trên thực tế người này chỉ là người ủng hộ đích trưởng tử kế thừa ngôi vua theo lệ cũ của xã hội phong kiến, ngoài ủng hộ Lý Kiến Thành, người này cũng rất kính trọng người anh thứ hai là Lý Thế Dân.
Trong quá trình khởi binh phản Tùy, Lý Nguyên Cát từng mấy lần kề vai chiến đấu với Lý Thế Dân, tình anh em giữa hai người vô cùng sâu đậm. Về sau, người này cũng bị kẹp ở giữa, khắp nơi khuyên nhủ Lý Kiến Thành không nên làm khó người anh thứ hai của mình.
Nhưng Lý Nguyên Cát tồn tại sẽ làm cho ngôi vị Hoàng đế của Lý Thế Dân càng thêm danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên vào ngay lúc sự biến Huyền Vũ Môn, Lý Nguyên Cát cũng chỉ có một kết cục, đó chính là chết…
Đương nhiên, tranh luận về sự biến lịch sử này là vô cùng lớn, Lý Nguyên Cát rốt cuộc là dạng người gì cũng rất khó thăm dò rõ ràng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hiện giờ chỗ sâu trong núi Cửu Vĩ, nơi tiếp cận mộ Lý Thế Dân xuất hiện một Huyền Vũ Môn thu nhỏ, là muốn nói rõ điều gì?
Là muốn triển lãm về quá trình đăng cơ làm Hoàng đế của ông ấy, hay là trong lòng của ông ấy kỳ thật vô cùng áy náy, bởi vậy sau khi chết cũng muốn đem khúc mắc này đặt ở trong mộ?
Hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân, ông ấy thật sự chưa từng hối hận sao?
Nhìn cánh cửa này, tôi lâm vào ảo tưởng thật sâu, giống như thấy được Lý Thế Dân đang ngồi ở địa vị cao thượng, đã không chịu nổi cái lạnh ở nơi cao, hai bên tóc mai đã hoa râm vươn tay trong đêm tối, nhớ đến anh trai và em trai của mình.
Hắc Kim Cương nói đây chính là thứ mà anh ta đã phát hiện, vốn anh ta muốn tiếp tục thăm dò, nhưng sau khi nhìn thấy cánh cửa này anh ta cũng không dám động.
Điều này cũng không có gì lạ, cánh cửa này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, không ai dám động vào, cũng không ai biết mục đích Đường Thái Tông xây dựng lên cánh cửa này – lỡ đâu đây là một cơ quan thì sao?
Sự biến Huyền Vũ Môn, Lý Thế Dân chém giết Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát ngay tại chỗ, huyết tẩy cấm quân của Huyền Vũ Môn, cảnh tượng vô cùng khủng bố, sau đó bức vua thoái vị, đăng cơ làm Hoàng đế quả thực là bước lên trên xương người chết, nếu đây là cơ quan…
Tôi nhìn về phía lão Yên, ông ấy yên lặng nhìn Huyền Vũ Môn, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Đây là chướng ngại cuối cùng trước khi ông ấy xưng Đế, vậy phía sau chắc hẳn chính là mộ thất của ông ấy nhỉ?”
Đúng rồi!
Tôi vỗ đầu một cái, lão Yên nói không sai, phía sau Huyền Vũ Môn tám phần chính là mộ thất của Lý Thế Dân.
****
“Chiêu Lăng này cũng thật thú vị.” Tôi cười nói: “Từ đầu tới cuối cũng không nhìn thấy cơ quan nào, mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu là như vậy, hiện giờ Đường Thái Tông cũng là như vậy, bọn họ không đề phòng những tên trộm mộ sao?”
Lão Yên vỗ vai tôi nói, nơi có địa hình hiểm yếu như núi Cửu Vĩ này, còn cần thiết lập cơ quan sao?
Cũng đúng, núi Cửu Vĩ mặc dù không tính là hiểm trở, nhưng vị trí của ngôi mộ này đúng là người thường khó có thể với tới, bởi vậy trong mộ cũng không cần thiết lập cơ quan.
“Đi vào không?” Hắc Kim Cương xoa xoa tay, nói anh ta ở chỗ này chuyển động hơn nửa ngày cũng không có nhìn ra được mánh khóe nào, nếu nói phía sau chính là mộ thất, không bằng trực tiếp đi vào.
Lão Yên liếc anh ta một cái không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Lão Hứa, ông lại đây.” Đột nhiên, lão Yên vẫy vẫy tay về phía giáo sư Hứa, hai người họ vậy mà tránh đi mọi người, ở trong một góc thần thần bí bí không biết đang thương lượng điều gì.
Tôi nhìn thấy giáo sư Hứa ban đầu muốn từ chối, sau đó không biết lão Yên đã nói gì mà sắc mặt của ông ấy dần dần thay đổi, cuối cùng vỗ đùi một cái: “Được, cứ làm theo lời ông nói!”
Một tiếng này cũng không nhỏ, tôi hỏi lão Yên muốn làm gì, ông ấy chỉ bảo tôi chờ, sau đó liền thúc giục giáo sư Hứa.
Chỉ thấy giáo sư Hứa từ trong ba lô lấy ra một cây ngân châm dài chừng cánh tay, đặt ở trong tay chà xát, ước chừng chà xát cỡ một phút ông ấy mới chậm rãi tới gần Huyền Vũ Môn.
Hành động này của ông ấy làm chúng tôi sợ gần chết, đặc biệt là Nha Tử trực tiếp xông lên giữ chặt giáo sư Hứa: “Thầy làm gì vậy, ai biết trên cửa này có cơ quan hay không, thầy muốn làm gì, để con!”
Giáo sư Hứa vỗ vỗ vai anh ta: “Tránh ra, không sao đâu.”
Nha Tử quay đầu nhìn về phía lão Yên, rõ ràng là trách cứ ông ấy, nhưng lão Yên làm như không nhìn thấy, tầm mắt đều đặt ở trên người giáo sư Hứa.
Giáo sư Hứa kiên trì, Nha Tử cũng không thể làm gì, bởi vậy chỉ có thể nhìn ông ấy tới gần Huyền Vũ Môn, mà Nha Tử thì ở bên cạnh cẩn thận hộ vệ, phòng ngừa hết thảy nguy hiểm có thể xuất hiện.