← Quay lại trang sách

Chương 981 Lan Đình Tập Tự

Giáo sư Hứa cũng không từ chối, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng ở chính giữa Huyền Vũ Môn, chậm rãi cắm cây ngân châm vào chính giữa cánh cửa đồng của Huyền Vũ Môn đang đóng chặt.

Tôi siết chặt nắm đấm, lão Yên ở bên cạnh cũng nín thở, ánh mắt tôi quét qua thì thấy bộ dạng của ông ấy còn khẩn trương hơn cả tôi, hiển nhiên ông ấy cũng biết cánh cửa này có nguy hiểm, theo lý mà nói dù thế nào cũng sẽ không để giáo sư Hứa mạo hiểm.

Chẳng lẽ chuyện này chỉ có giáo sư Hứa mới làm được?

Tôi vừa nhìn chằm chằm giáo sư Hứa, vừa suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì.

Răng rắc......

Một thanh âm rất nhỏ truyền đến, tôi ngẩn ra...... Cửa mở rồi?

Còn chưa kịp vui sướng, đã thấy Nha Tử kéo giáo sư Hứa lui sang một bên, sau đó liền vang lên tiếng súng.

Không đúng, tiếng súng này sao lại dày đặc như thế?

Vẻ mặt tôi ngưng trọng, trực tiếp đẩy người phía trước ra rồi chạy đến bên cạnh Nha Tử cùng anh ta che chở giáo sư Hứa, thấp giọng hỏi chuyện gì vậy?

Nha Tử không nổ súng, hơn nữa tiếng súng là từ đối diện truyền đến.

Đối diện Huyền Vũ Môn có người?

Tôi cũng không sợ hãi, người dù sao cũng dễ giải quyết hơn cương thi, chỉ cần là người là có thể giết chết, cương thi thì không nhất định.

Giáo sư Hứa nói ông ấy không rõ lắm, là lão Yên bảo ông ấy làm như vậy.

“Lão Yên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tôi quay đầu hỏi.

Lão Yên cười ha hả không ngừng: “Người vừa mới đuổi theo chúng ta không phải là toàn bộ thủ hạ của William, chẳng lẽ cậu không nghe ra sao?”

Tôi cẩn thận nghĩ lại, quả thật, vừa rồi tiếng bước chân tuy rằng không ít, nhưng cũng không có nhiều như vậy, lối đi vốn không dài, bọn họ cũng không cần tất cả đều đuổi theo.

Sau đó thì sao?

Tôi nghi hoặc nhìn về phía lão Yên, lão Yên chỉ chỉ Huyền Vũ Môn, tiếng súng đã biến mất, nhưng tôi biết người phía sau cửa cũng không có biến mất... Nói cách khác, những người còn lại của William đều đang ở phía sau cánh cửa?

“Đúng vậy, bọn họ tất nhiên là đi từ lối đi phía sau cung điện, thế nhưng cũng đi tới nơi này.” Lão Yên nhẹ giọng nói, trước đó ông ấy nói phía sau là mộ của Đường Thái Tông chính là vì mê hoặc người phía sau, bọn chúng vừa nghe có lẽ sẽ mai phục ở phía sau cửa, vô luận như thế nào cũng lãng phí được một ít đạn dược của bọn họ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi ông ấy nếu đã như vậy cần gì phải để giáo sư Hứa đi, cứ tùy tiện cho một người nào đó đi qua không được sao?

Ai ngờ ông ấy lại lắc đầu nói không được, bởi vì William hiểu rất rõ về chúng ta, chỉ có thủ pháp mở cửa của giáo sư Hứa là chính xác nhất, mới có thể lừa được bọn chúng.

Lý do này nói không thông......

Nha Tử là học trò đắc ý của giáo sư Hứa, chuyện giáo sư Hứa có thể làm anh ta cũng có thể làm, thậm chí còn có thể làm tốt hơn, sự sắp xếp này của lão Yên rõ ràng không hợp lý, lỡ như cánh cửa thật sự mở ra, với mức độ tiếng súng dày đặc vừa rồi, tôi không tin giáo sư Hứa có thể trốn thoát.

Lão Yên cũng không giải thích nữa, hỏi Hắc Kim Cương ngoại trừ Huyền Vũ Môn, ở lối đi khác có phát hiện điều gì không?

“Không có, tôi và mấy anh em đã đi dạo một lần bên trong mỗi lối đi, không có manh mối, đồng thời cũng không có cơ quan.” Hắc Kim Cương sắc mặt kỳ quái, nói anh ta vốn cho rằng chỉ có mấy người bọn họ ở trong lối đi này dù thế nào cũng phải hy sinh một hai người mới có thể phá hủy hết cơ quan, cũng không ngờ tới đừng nói hy sinh, bọn họ ngay cả băng bó cũng không có.

Lão Yên còn muốn tiếp tục hỏi, tôi đã kéo ông ấy qua một bên, thấp giọng nói: “Lão Yên, trong hồ lô của ông đến cùng bán thuốc gì?”

Hắc Kim Cương đã sớm ở trong lối đi này, hơn nữa người an bài anh ta đến đây hỗ trợ rõ ràng là lão Yên, bọn họ từ đâu đi tới đây?

Khẳng định không phải là cầu treo mà chúng tôi đi, nếu là vậy, đầu tiên bọn họ không thể bình yên vô sự, tiếp theo nếu chúng tôi vào sau, lão Yên không thể nào không có cảnh báo, hai người lính của đoàn trưởng Lâm cũng không cần uổng mạng.

Nhưng nếu không phải con đường chúng tôi đi, lại an toàn như vậy, vì sao lão Yên không mang theo chúng tôi đi?

Tôi lên tiếng chất vấn, thần sắc lão Yên không thay đổi, đến cuối cùng lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Trường An, cậu quan sát tương đối cẩn thận, nhưng còn chưa đủ cẩn thận, nếu không, một nửa vấn đề trong này cậu cũng không cần hỏi tôi.”

“Ông đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi, lão Yên, tôi phiền não đoán tới đoán lui, sao vậy, mấy anh em chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử đều không thể tin?” Tôi có chút không kiên nhẫn, ông ấy bố trí như vậy lại không nói ra thì tôi cũng mặc kệ, thế nhưng đem mạng của anh em ra đùa giỡn như vậy làm tôi thật sự chán ghét.

Nếu thật sự có một con đường có thể an toàn đến Chiêu Lăng, vậy thì những hy sinh trước đó tính là gì?

Vân Thất, mấy chiến sĩ đã chết, lão Miêu đến bây giờ tinh thần vẫn còn có chút không bình thường, còn có tay phải của tôi nói không chừng đã bị tàn phế, những thứ này ở trong mắt ông ấy rốt cuộc được tính là gì?

“Sự hy sinh của họ đều có giá trị.” Lão Yên chắc chắn nói.