Chương 982 Lan Đình Tập Tự
Giá trị?
Tôi nhìn lướt qua Hắc Kim Cương, lập tức hiểu được, cười lạnh nói: “Giá trị của bọn họ có phải là yểm hộ cho anh ta không?”
Thấy lão Yên không nói gì, tôi lạnh lùng nói: “Ông nói cho tôi biết có phải không?”
Phịch!
Đột nhiên, một âm thanh cổ quái như là có thứ gì đó rơi xuống khi tôi định ép hỏi lão Yên, ông ấy đẩy tôi ra, liền phóng về phía phát ra âm thanh.
Tôi cũng nhấc chân đi theo phía sau.
Âm thanh phát ra từ chỗ Huyền Vũ Môn, cách chúng tôi rất gần, chạy hai bước đã tới trước mặt, mà đám người Nha Tử đã trợn mắt há mồm nhìn, ai cũng không nhúc nhích.
Chỉ thấy phía trước Huyền Vũ Môn có một binh sĩ cổ đại toàn thân mặc giáp sắt màu đen, nhưng trong mũ giáp lại không phải là khuôn mặt của người sống, mà là một bộ xương khô!
****
Nha Tử kéo giáo sư Hứa chậm rãi lui về phía sau, nhưng biên độ động tác của anh ta lại không lớn, giống như là đang sợ hãi điều gì đó. Tôi muốn hỏi bọn họ sao lại rơi xuống, anh ta lại dùng một tay che miệng của tôi, thần sắc hoảng sợ lắc đầu, ý bảo tôi không nên nói chuyện.
Tôi đẩy tay của anh ta ra, nhưng cũng bị bộ dáng này của anh ta dọa sợ, nhất thời cũng không dám lên tiếng, chỉ nghi hoặc nhíu mày.
Nha Tử chậm rãi làm mấy động tác tay, tôi kinh ngạc nhìn về phía đầu lâu đứng ở nơi đó, cả người cũng nhịn không được run rẩy lên.
Là đột nhiên rơi xuống từ trên cửa, cũng không ai thấy rõ là chuyện gì xảy ra.
Sao có thể như thế được?
Không nói đến Nha Tử, còn có đám người Toản Địa Thử Côn Bố, một hai người đều cách Huyền Vũ Môn vô cùng gần, vì sao đều không nhìn thấy?
Nhưng không riêng gì Nha Tử, những người còn lại cũng lắc đầu với tôi. Cả người tôi rét run, không nói Huyền Vũ Môn này vốn kín kẽ, ngay cả trên đỉnh cũng không có khe hở nào, thứ này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện?
Phịch!
Vào lúc tôi suy nghĩ không ra, lại có thêm một tiếng vang, tôi chỉ cho rằng mắt tôi đã xảy ra vấn đề – ở bên cạnh đầu lâu vừa rồi lại xuất hiện một bộ xương khô khác, cũng mặc giáp sắt màu đen.
Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy thanh âm rầm rầm rầm, rất nhanh thanh âm của đầu lâu mặc giáp đen cũng rầm rầm xuất hiện liên miên không dứt, trước mặt chúng tôi trong nháy mắt là một mảnh màu đen.
“Huyền Giáp Quân!” Giáo sư Hứa đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi nói.
Huyền Giáp Quân?
(*)Huyền Giáp Quân (đội quân giáp đen) là do Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) lập ra, người được trang bị áo giáp, ngựa cũng được trang bị đồ bảo vệ. Kỵ binh hạng nặng mặc dù không nhiều nhưng bởi vì được phòng hộ tốt, lực tấn công lớn, chủ lực là tấn công dã chiến.
Huyền Giáp Quân là phiên hiệu của một chi quân đội thần bí những năm đầu thời nhà Đường, theo truyền thuyết đội quân này là hộ vệ bên người Lý Thế Dân, chỉ trung thành với một mình Lý Thế Dân, phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng trong binh biến Huyền Vũ Môn.
Đặc điểm của những binh sĩ này chính là áo đen giáp đen, kiên thuẫn và đao lớm, là một trong mười kỵ binh mạnh nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Huyền Giáp Quân không phải là kỵ binh sao?”
Lão Yên đã tổ chức cho mọi người lui về phía sau, ngay cả trong tay giáo sư Hứa cũng bị ông ấy nhét vào một khẩu súng ngắn, tôi nhất thời ngậm miệng, dùng tay trái nắm chặt súng, che chở mọi người lui về phía sau.
Giáo sư Hứa vừa lui về phía sau vừa giải thích với tôi Huyền Giáp Quân đúng là kỵ binh, nhưng ông ấy cũng sẽ không nhận sai, những đầu lâu này chính là Huyền Giáp Quân, giáp sắt màu đen trên người chúng chính là tiêu chí của Huyền Giáp Quân.
Tôi hít sâu một hơi, âm thanh Huyền Giáp Quân xuất hiện không ngừng, tôi không biết trong lối đi nhỏ hẹp này sẽ có bao nhiêu Huyền Giáp Quân, chỉ biết dựa vào bản lĩnh của chúng tôi thì rất khó đối phó.
Huyền Giáp Quân là đội quân tâm phúc tinh nhuệ nhất đi theo Lý Thế Dân nam chinh bắc chiến, trong mỗi một lần đại chiến đều có bóng dáng của bọn họ, mỗi một lần chiến thắng trở về đều là do bọn họ làm nên, một chi tinh nhuệ như vậy sau khi chết lại bị Lý Thế Dân dùng để chôn cùng? Thậm chí còn chế tạo thành cương thi?
Quả thực là phung phí của trời!
Tôi thầm mắng một tiếng trong lòng, che chở mọi người rút lui với tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng đột nhiên tôi nghe được một trận âm thanh khác, âm thanh này không gây chú ý như âm thanh xuất hiện Huyền Giáp Quân, nhưng lại làm cho tôi sởn gai ốc.
Tôi vội vàng ngăn cản mọi người trở về đường cũ, kéo lấy Hắc Kim Cương đang ở một bên, thấp giọng nói: “Có lối đi khác không?”
“Có!” Anh ta đoán chừng đã nhìn ra điều gì từ trong biểu tình của tôi, vội nói.
Tôi thấp giọng bảo anh ta dẫn mọi người đi lối khác: “Âm thanh nhẹ một chút.”
Anh ta ngầm hiểu, gật đầu về phía tôi, sau đó vẫy tay bảo mọi người đi theo anh ta, tôi từ trong túi lấy ra một cái đèn pin, vặn mở sau đó đặt ở trên đường làm ngụy trang, sau đó mới đi theo Hắc Kim Cương.
Âm thanh vừa rồi tôi cũng không có nghe lầm, nhất định là người của William đuổi theo, tôi không biết bọn họ đuổi tới nơi nào, nhưng bọn họ hiển nhiên đã biết chuyện của Huyền Giáp Quân, nếu không cũng sẽ không lợi dụng Huyền Giáp Quân cố ý che giấu tiếng bước chân.