Chương 990 Lan Đình Tập Tự
“Vâng!” Tất cả mọi người đứng thẳng người, cao giọng đáp lại.
Tôi mang theo bọn họ chậm rãi tiếp cận Bạch gia, chỉ nghe thấy Bạch gia cười khẽ một tiếng: “Xì, kiểu cũ.”
“Mày!” Nha Tử lạnh lùng nhìn ông ta, tôi vịn lấy Nha Tử lắc đầu với anh ta, sau đó đi xuyên qua con đường lính đánh thuê chừa lại, chậm rãi đi ra ngoài.
Lời của Bạch gia từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến: “Lão Yên a lão Yên, rốt cuộc cái mạng này của ông cũng đã nằm trong tay tôi.”
Tôi không nghe thấy giọng nói của lão Yên, chắc ông ấy không còn gì để nói, nước mắt của tôi đã sớm nhịn không được, nhưng tôi không giơ tay lau đi, người của Bạch gia vẫn còn ở phía sau, tôi không thể để cho bọn họ chê cười.
Rẽ qua khúc cua, tôi đột nhiên cong hai chân quỳ trên mặt đất, nước mắt không tiếng động trào ra từ trong hốc mắt, bốn phía đều là tiếng nghẹn ngào rầu rĩ, giáo sư Hứa càng khóc không kiềm chế được, đôi mắt giống như bị ngâm qua nước, đã sưng phù lên.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chỉ có Côn Bố coi như còn lý trí, anh ấy đỏ mắt an ủi mọi người, sau đó thấp giọng hỏi tôi làm sao bây giờ?
“Tìm mộ Lý Thế Dân, mang “Lan Đình Tập Tự” về.” Tôi chậm rãi nói, một chữ so với một chữ càng nặng nề, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía mọi người đang vây quanh tôi, ánh mắt nghiêm nghị: “Nghĩ biện pháp tách nhóm lính đánh thuê ra, đánh bại từng tên một, cuối cùng…”
Tay phải tôi hung hăng rạch qua cổ, ánh mắt hung ác.
William, lần này cho dù chết, tao cũng phải giữ mày lại.
Sau khi mọi người đã ổn định lại cảm xúc liền tiếp tục đi về phía trước, cho dù lối đi phía dưới này đã bị đám người William lợi dụng, nhưng tôi tin tưởng mộ của Lý Thế Dân nhất định còn đang giấu ở phía sau một lối đi trong đó.
“Hắc Kim Cương vẽ lại bản đồ của các lối đi, giáo sư Hứa thì phán đoán niên đại của những lối đi này, Côn Bố thì thả cổ trùng ra dò đường, Nha Tử cùng với những người khác sẽ bảo vệ bọn họ.”
Tôi phân phó từng việc một, sau khi không có lão Yên dường như trong nháy mắt tôi đã trưởng thành, những khó khăn trước mắt cũng bị tôi tạm thời đè xuống đáy lòng, chỉ hy vọng có thể mang theo bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, như vậy mới không uổng phí sự hy sinh của lão Yên.
Động tác của mọi người đều rất nhanh, Hắc Kim Cương lấy mộ thất của Trưởng Tôn hoàng hậu làm trung tâm, sau đó vẽ ra từng cái từng cái lối đi.
Côn Bố cũng thả ra năm sáu con cổ trùng, bắt đầu dò đường trong mỗi lối đi, mỗi khi chúng tôi đi qua một lối đi, giáo sư Hứa sẽ cùng Nha Tử phân tích thành phần của đất để phán đoán niên đại.
Thông qua phán đoán của ông ấy, tôi phát hiện những lối đi này chỉ có hai cái thuộc về thời nhà Đường, còn lại đều là do đời sau đào.
“Là của trộm mộ?” Tôi hỏi.
Giáo sư Hứa lắc đầu, nói không chắc, có thể là trộm mộ, nhưng cũng có thể là tổ chức lấy danh nghĩa khác tiến vào, bởi vì một vài lối đi có thủ pháp hoàn toàn không giống như là động trộm, về phần là làm gì thì không rõ ràng lắm.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lôi kéo giáo sư Hứa hỏi trong đây có thủ pháp của nhà họ Lưu không?
“Có.”
Người trả lời tôi không phải là giáo sư Hứa, mà là Toản Địa Thử, ông ấy vẫn đang ghé mũi vào vách tường của lối đi ngửi ngửi, sau đó thần bí nói: “Con đường này không giống với những con đường khác…”
Hả?
Trong lời nói có ẩn ý rõ ràng như vậy nếu tôi còn không nghe ra, coi như đã lăn lộn vô ích rồi, tôi vội hỏi ông ấy có ý gì?
Toản Địa Thử chỉ vào một con đường trong đó nói: “Con đường này có thủ pháp của nhà họ Lưu.”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn phương hướng ông ấy chỉ, không nói nên lời: “Cái này, cái này không có khả năng đi?”
“Thủ pháp đào động trộm của Hắc Linh Tinh Quan khác với các môn phái khác, bởi vì bọn họ không giỏi trong việc đào động trộm, bởi vậy động trộm qua tay Tinh Quan không đủ bằng phẳng, mỗi lần đào được mười bước thì sẽ một lần nữa vỗ vào đất ở hai bên, để lại dấu vết vô cùng rõ ràng.” Toản Địa Thử nhẹ giọng giải thích.
Tôi đứng trước động trộm mà ông ấy chỉ, chỉ cảm thấy sự tình càng ngày càng đoán không ra.
Dựa theo lời Toản Địa Thử nói, động trộm này quả thật có thủ pháp của nhà họ Lưu vô cùng rõ ràng, nhưng động trộm này lại là một trong hai động trộm của thời nhà Đường…
Tôi sờ sờ mồ hôi lạnh trên cánh tay, lần đầu tiên không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy cả người rét run, loại sợ hãi từ trong xương cốt truyền ra lại một lần nữa xuất hiện, đầu gối của tôi nhịn không được muốn cong, nhưng tôi đã cứng rắn nhịn xuống.
Tổ tiên nhà họ Lưu đã từng trộm mộ của Lý Thế Dân vào thời nhà Đường, hay chỉ tham dự vào việc xây dựng mộ của Lý Thế Dân?
Trong đầu tôi bị một chuỗi vấn đề này buộc chặt, chỉ cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
“Giáo sư Hứa, ngài có cách nào xác định trong hai lối đi này, lối đi nào có niên đại xa hơn không?” Tôi gần như đè giọng nói, nỗi sợ hãi suýt chút nữa ép tôi không thể nhúc nhích.
Giáo sư Hứa dường như có chút không đành lòng, nhưng vẫn chậm rãi mở miệng nói: “Chỗ cậu đứng có niên đại xa hơn.”
Ong!
Sợi dây đang căng chặt trong đầu tôi lập tức sụp đổ, lối đi xa xưa nhất không thể nào là do trộm mộ đào, chuyện mà vị tổ tiên của nhà họ Lưu này làm không cần nói cũng biết, nhất định là tham dự vào việc xây dựng Chiêu Lăng, nhưng trong “Tinh Quan Yếu Quyết” lại không có một chữ nào nhắc tới vị tổ tiên này, thậm chí ngay cả sự tồn tại của người này cũng chưa từng nhắc tới.