Chương 997 Lan Đình Tập Tự
“Tôi đi lên xem thử.” Toản Địa Thử nói.
Tôi cũng không ngăn cản ông ấy, nhìn ông ấy chậm rãi đi tới trước cửa, sau đó đưa tay đẩy đẩy.
Kẹt......
Tôi mở to hai mắt không dám tin tưởng, cứ như vậy mà đẩy cửa ra sao?
Toản Địa Thử hiển nhiên cũng có chút ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía tôi, nhún vai, ý bảo ông ấy cũng không ngờ cánh cửa gỗ này lại dễ dàng mở ra như vậy.
Đoàn trưởng Lâm cười hì hì: “Mở ra được còn không vui à? Đi, chúng ta vào xem một chút.”
Tôi đi tới phía trước cửa, chiếu đèn pin vào bên trong, liền nhìn thấy có rất nhiều kệ sách hiện ra trước mắt mình, ước chừng có khoảng mười đến hai mươi kệ sách, phía trên bày đầy sách và thẻ tre.
“Tàng Thư Các?” Giáo sư Hứa kích động chạy lên phía trước, cầm lấy quyển sách trên kệ bắt đầu lật, thấy vậy tim tôi cũng nhấc lên, cũng may không xuất hiện vấn đề gì.
Xem ra trong Tàng Thư Các này không có cơ quan.
Tôi vội vàng kêu mọi người đi vào tìm kiếm, Tàng Thư Các là nơi trọng yếu, có thể “Lan Đình Tập Tự” cũng ở chỗ này.
Đoàn trưởng Lâm gãi gãi đầu, nói mấy người lính dưới tay anh ta ngoại trừ lão Miêu và Đại Đầu ra, đều không biết được bao nhiêu chữ, sợ là không giúp được gì.
Tôi vội vàng cười nói không sao, không biết chữ liền hỗ trợ nhìn xung quanh, nếu có động tĩnh gì cũng có thể kịp thời ứng phó.
Đoàn trưởng Lâm liên tục cười ha hả, bảo lão Miêu và Đại Đầu hỗ trợ, mấy người còn lại đều tản ra xung quanh canh gác!
Âm thanh lật sách, lật thẻ tre liên tiếp vang lên, tôi cũng tìm đến một kệ sách chậm rãi tìm kiếm, bởi vì thời nhà Tần đã thống nhất chữ viết, chữ viết của thời nhà Đường cũng tương đối dễ nhận biết.
Tôi không ngừng lật xem, Tàng Thư Các này có thể nói là một bảo tàng, có không ít sách lịch sử nói về những giai đoạn lịch sử quan trọng đều ở chỗ này.
Giáo sư Hứa đã kích động đến mức không kiềm chế được, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, còn kêu mấy người chúng tôi cầm tất cả máy ảnh đi qua, nói chúng tôi chụp lại trước, sau đó lại để cho đội khảo cổ nghĩ biện pháp tiến vào khai quật, những thứ được lấy ra đều vô cùng có giá trị nghiên cứu lịch sử, thậm chí có một số chỗ trống trong lịch sử đều trông cậy vào những thứ này để bù đắp vào.
****
“Giáo sư Hứa, chúng ta có nên nghĩ biện pháp bảo vệ những thứ này không?” Tôi đưa ra đề nghị, tuy tôi không nhìn thấy William, nhưng tôi biết gã đang ở phía sau, nếu gã có ý xấu, những thứ này chính là thứ dễ bị tổn hại nhất.
Giáo sư Hứa có chút khó khăn, nói ông ấy thật ra muốn bảo vệ. Nhưng nơi này có nhiều sách như vậy, lại phức tạp như vậy, căn bản không có cách nào bảo vệ, huống chi nơi này còn có thẻ tre có niên đại lâu đời, không thể động vào, nếu không rất dễ dàng bị tổn hại, thậm chí hóa thành tro tàn.
Rầm......
Tiếng nói của ông ấy vừa dứt, Toản Địa Thử cách chúng tôi một kệ giá trên tay vừa vặn làm rơi một thẻ tre, nháy mắt đã rơi thành vài mảnh, ông ấy nhìn mà thấy đau lòng.
“Tôi nói này Toản Địa Thử, cậu cũng đừng động vào những thứ này nữa, không phiền cậu quan tâm, chạy nhanh qua bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Giáo sư Hứa tiến lên đẩy Toản Địa Thử ra.
Toản Địa Thử cũng có chút xấu hổ, cũng không xen vào nữa, mà là đứng ở một bên nhìn chằm chằm kệ sách, ánh mắt thâm thúy.
“Ông đang nhìn gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.
Toản Địa Thử chỉ vào kệ sách, hỏi tôi có cảm thấy lạ không, đây là lối đi do tổ tiên nhà họ Lưu đào ra, vậy mà trực tiếp đào thẳng tới Tàng Thư Các, ông ấy chưa từng nghe qua người nhà họ Lưu có sở thích yêu sách.
Tôi nhún vai, tỏ vẻ lối đi này được xây cho Hoàng đế, sao có thể là do yêu thích của bản thân?
Toản Địa Thử lại lắc đầu: “Hoàng đế cho xây dựng Tàng Thư Các, sẽ để cho người xây dựng khắc lên dòng họ của mình sao?”
Tôi nhìn ông ấy, lại nhìn kệ sách trước mặt ông ấy, sau đó không thể tin được bản thân lại nhìn thấy ở chính giữa kệ sách có khắc một chữ 'Lưu' theo thể chữ Tiểu Triện, thoạt nhìn vô cùng quy củ.
Tôi vội chạy đến mười mấy kệ sách khác nhìn một chút, phát hiện chỉ có một kệ sách này có chữ, còn lại đều bằng phẳng.
“Tiền bối, cảm ơn.”
Tôi không đầu không đuôi nói cảm ơn Toản Địa Thử, cũng mặc kệ ông ấy có nghe hiểu hay không, liền bắt đầu quỳ rạp trên mặt đất, từ tầng dưới cùng cẩn thận tìm kiếm…
Lúc trước khắc đều là hình rồng, nếu như vì không muốn cho người trong Hoàng gia chú ý, nơi này là nơi tốt nhất để khắc hình rồng, nhưng vị tổ tiên này lại không làm như vậy. Tôi không biết ông ấy ở dưới tình huống nào đã khắc lên dòng họ, nhưng tôi hiểu được nếu có thứ gì trọng yếu, vậy nhất định là ở trong này!
Là ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu sao?
Tôi không kiềm chế được sự hưng phấn, cũng quên đi hết thảy mọi thứ, trong đầu chỉ còn một chuyện này.
Sách phủ đầy bụi bặm không ngừng bị tôi mở ra, trong này thậm chí có một số sách liên quan đến phong thủy, mộ táng, tôi tùy ý lật hai quyển, phát hiện tuy giải thích cặn kẽ, nhưng không sâu bằng “Tinh Quan Yếu Quyết”, liền cũng không còn hứng thú.
Đương nhiên, nếu như trong lòng tôi không chú ý đến ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu, nói không chừng tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ càng.