← Quay lại trang sách

Chương 1017 Lan Đình Tập Tự

Thành thật mà nói, tôi cũng không nhìn ra bao nhiêu, chỉ biết bọn họ bình tĩnh để lính đánh thuê làm bia đỡ đạn và xông lên phía trước, những chi tiết khác thì mờ mịt.

“Dùng độc.” Toản Địa Thử nói.

Thì ra phía sau cửa đá căn bản không có gì, tiếng “thùng thùng” là do Côn Bố đứng ở cạnh cửa làm ra, anh ta rất giỏi bắt chước các loại âm thanh khác nhau nên âm thanh đơn âm này đương nhiên không làm khó được anh ta.

Và lính đánh thuê đầu tiên hét lên hóa ra là Vân Thất!

Lúc này, anh ta cũng đang nằm giữa một nhóm lính đánh thuê, trông như thể đã mất hết sức lực.

Chuyện mà bọn họ muốn làm chính là làm rối loạn tinh thần của lính đánh thuê, dù đám lính đánh thuê này cảnh giác nhưng khi đối diện nguy hiểm, họ cũng sẽ có những hành động không lý trí.

Vì vậy, Toản Địa Thử đã bảo Côn Bố tạo ra nỗi sợ hãi, còn Vân Thất thì tạo ra sự hỗn loạn, cuối cùng Côn Bố đã đầu độc bọn chúng trong sự hỗn loạn.

Về phần cửa đá sụp đổ, e rằng là phản ứng tự nhiên của khóa Tâm Tỏa khi bị mở ra, tuy nhiên, phản ứng tự nhiên này cũng không tệ, phỏng chừng lúc này không ai sẽ nghĩ tới đây là âm mưu của chúng tôi.

“Dứt khoát trực tiếp độc chết bọn chúng đi!” Nha Tử hung tợn nói.

Toản Địa Thử lắc đầu, nói không được, nếu bị đầu độc chết, William không phải kẻ ngốc. Không ai biết liệu gã có kế hoạch dự phòng nào không.

Người này làm việc trầm ổn, không dễ dàng thể hiện hết sức mạnh của mình ra bên ngoài, vì vậy chúng ta làm việc cũng phải có chừng mực mới được.

Tôi gật đầu, cảm thấy ông ấy nói đúng, sau đó tôi nhỏ giọng để đảm bảo rằng lính đánh thuê không nghe thấy lời chúng tôi nói, mặc dù bọn họ có thể nghe không hiểu nhưng tôi vẫn có chút lo lắng.

“Bạch gia đóng vai trò gì?” Tôi mở miệng hỏi.

Toản Địa Thử cười ha hả, ông ấy cũng không rõ ràng lắm, giống như buồn ngủ thì có người đưa gối đầu, ông ấy vừa định dẫn lính đánh thuê lại đây, kết quả Bạch gia đã lên tiếng.

“Tiền bối, ông không cảm thấy kỳ lạ sao?” Tôi cau mày

Đây cũng không phải là ngẫu nhiên, ai cũng biết đi lên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn để lính đánh thuê đều đi lên, thậm chí còn kêu hai lần, nếu không nhờ có ông ta, coi như lính đánh thuê có đi lên thì cũng sẽ không phải toàn bộ.

Toản Địa Thử cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ có lão Yên cười lạnh nói, ai biết ông ta đang ôm ý đồ xấu gì? Không phải ông ta đã lừa dối mọi người ở 701 như thế này sao? Về sau đội trưởng Bạch bị vu hãm, cũng không ai nguyện ý tin tưởng đội trưởng Bạch nữa.

Hoá ra ở giữa lại có chuyện như thế này, chẳng trách lão Yên khi nhìn thấy Bạch gia lại tức giận như vậy.

Lúc trước tôi cũng lấy làm lạ, vì sao đội trưởng Bạch làm đội trưởng 701 lâu như vậy, khi xảy ra chuyện cấp trên thậm chí cũng không điều tra nghiêm túc đã định tội bà ấy.

"Trường An, cậu đối với những cánh cửa phía sau này có bao nhiêu tự tin?" Lão Yên hỏi.

Tôi lắc đầu cười gượng nói rằng cánh cửa đầu tiên đều dựa vào Nha Tử, tôi không có chút tự tin nào cả.

Lão Yên lập tức nhìn về phía Nha Tử, người sau chỉ lắc đầu: “Mỗi chiếc khóa Tâm Tỏa đều khác nhau. Mặc dù trên người Trường An có hình vẽ của khóa Tâm Tỏa, nhưng khả năng mở được từng ổ khóa là quá nhỏ.”

Bên chúng tôi đang thương lượng biện pháp đối phó, bên kia Bạch gia đã đỡ William đi tới, William nhìn lính đánh thuê lăn lộn đầy đất thì đen mặt.

Chỉ nghe gã trầm giọng nói câu gì đó, đám lính đánh thuê kia từng người một đều nhịn đau đứng lên. Tôi nhìn sắc mặt bọn chúng liền biết chất độc này không nghiêm trọng, nhưng nó sẽ làm tiêu hao một chút sức lực của bọn chúng, ít nhất hiện tại bọn chúng đã sinh ra lòng sợ hãi về lăng mộ này, chỉ cần trong lòng có sợ hãi, cũng không sợ bọn chúng không gây ra sai lầm.

Không có ai nhìn về phía hai lính đánh thuê đã chết, ở trong mắt bọn họ, mạng của những người này có thể dùng tiền để mua, tự nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu quý giá.

William rống lên với Bạch gia, nhưng Bạch gia hiển nhiên không thèm quan tâm, vẻ mặt không đổi trả lời lại một câu gì đó, sắc mặt William đã tốt hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn còn rất tệ, bộ dáng như đang cảnh cáo Bạch gia.

Bạch gia nghe xong sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng đồng tử của ông ta đã co lại, sau đó ông ta mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Ông ta quay đầu nhìn về phía tôi: “Kế tiếp vẫn phải dựa vào mấy người, nếu không mở được, William nói, những người còn lại cũng đủ giết chết mấy người!”

Tôi im lặng không nói gì, ông ta nói không sai, người tuy rằng ít đi, nhưng trang bị của bọn chúng cũng không ít, nếu bọn chúng thực sự sử dụng hỏa lực của mình, chúng tôi vẫn gặp bất lợi.

Tôi chỉ vào cánh cửa đá thứ hai, cười khổ nói: “Ông cũng nhìn ra đúng không? Cho dù tôi nói có nắm chắc, ông tin không?”

“Tôi tin hay không, không quan trọng, William tin là được rồi.” Bạch gia nhìn tôi, ẩn ý không cần nói cũng biết.

Người phiên dịch mở miệng định nói gì đó, nhưng khi Bạch gia nhìn qua gã liền bỏ cuộc, điều này thực sự khiến tôi phải xem xét lại mối quan hệ giữa bọn họ.

Người phiên dịch dường như đang phục vụ William, nhưng gã lại rất sợ Bạch gia.