← Quay lại trang sách

Chương 1018 Lan Đình Tập Tự

“Ông từng ở 701, khẳng định cũng biết quy củ của chúng tôi, không đến bước cuối cùng, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, các người cũng không cần uy hiếp.” Tôi nói với giọng điệu không tốt.

Bạch gia cũng không coi giọng điệu nói chuyện của tôi ra gì, chỉ hướng về phía William nói gì đó. Người sau nghe xong thì nhìn tôi thật lâu, cuối cùng mới quay lại nhìn về phía Bạch gia, hai người lẩm bẩm hồi lâu cũng không biết đang nói cái gì.

Cuối cùng Bạch gia lại lên tiếng: “Chỉ cần các người lấy được “Lan Đình Tập Tự”, cũng hiến tặng nó cho William, ông ta có thể cam đoan đây là lần nhập cảnh cuối cùng.”

Lần nhập cảnh cuối cùng?

Tôi nhìn William và cười khẩy trong lòng, gã thực sự coi Trung Quốc là nơi mà gã có thể ra vào bất cứ khi nào gã muốn sao?

Nhưng ngoài mặt tôi không nói gì, ngay cả lão Yên cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng cũng không nói gì.

Vẻ mặt của Bạch gia có chút khó hiểu, ông ta cũng không ép buộc chúng tôi phải đồng ý, dường như ông ta chỉ thay mặt truyền lời.

Chúng tôi ngừng nói chuyện và bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ.

William không cần nghỉ ngơi, nhưng đám lính đánh thuê ít nhiều gì cũng bị thương. Sau khi được William cho phép, bọn họ đều ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng, có người liếc nhìn cánh cửa đá thứ hai, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Tôi thấp giọng hỏi Nha Tử nắm chắc bao nhiêu, anh ta cười khổ nói: “30%!”

Sau đó, anh ta có vẻ sợ tôi không hiểu, liền nói: “Mỗi cửa 30%.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, không phải vì tỷ lệ thành công thấp mà vì tỷ lệ thành công quá cao.

Cao? Nha Tử cười chế nhạo: “Nếu đây là những ổ khóa khác, tỷ lệ thành công của tôi có thể đạt tới 90%, thậm chí 100%. Lúc này cậu còn thấy cao không?”

Tôi không để ý đến anh ta, tuy rằng tỷ lệ thành công là 30% khó giúp chúng tôi thoát thân, nhưng xét theo số lần khóa Tâm Tỏa được mở trong lịch sử thì tỷ lệ thành công của anh ta đã là cực cao rồi.

Suy cho cùng, trong lịch sử cũng chỉ có một số ít ghi chép về việc khóa Tâm Tỏa được mở ra, và người mở khóa còn là thợ thủ công đã chế tạo ra khóa Tâm Tỏa!

****1:

Côn Bố đã rửa sạch hết tất cả vết thương trên người Lão Yên, mắt anh ta tối sầm lại.

“Lão Yên, họ đã làm gì với ông vậy?” Giọng Côn Bố lạnh lùng.

Lão Yên cười nhẹ: “Còn có thể làm gì nữa, chẳng qua là tra khảo thôi, Bạch gia cũng coi như là người đi ra từ 701, ông ta cho rằng có thể moi ra được gì từ miệng tôi à?”

Giọng điệu của ông ấy đầy mỉa mai nhưng tôi lại cảm thấy khó chịu.

Bởi vì vết thương trên cơ thể ông ấy quá nhiều, đến mức Côn Bố cũng không thể băng bó hết được, cuối cùng chỉ có thể quấn ông ấy lại như một cái bánh chưng.

“Đi thôi.” Lão Yên vịn vào tôi để đứng dậy, tôi cảm giác cổ tay đau nhức.

Tôi cảm nhận được cảm giác đau sao?

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi sao?

Tôi dùng tay véo vào đùi thật mạnh rồi hét lên vì đau, Nha Tử cười toe toét nói sao tôi lại tự ra tay tàn nhẫn với bản thân như thế?

Sau khi nói xong, anh ta cũng nhận ra: “Mẹ kiếp, có mỗi cái cửa thôi mà cũng mất thời gian như vậy, cho dù tôi có thể mở khóa, mọi người cũng sẽ đói chết thôi!”

Chúng tôi mang theo rất ít thức ăn khô, nếu thực sự đi qua mỗi cánh cửa đều phải tốn nhiều thời gian như vậy, kể cả không chết đói thì cũng sức cùng lực kiệt.

Nha Tử nhảy dựng lên, cầm theo bức tranh có xăm hình Cửu Long, nói: “Nhanh lên, chết sớm còn được tái sinh sớm.”

“Câm cái miệng quạ của anh lại!” Tôi gào lên, bởi vì cái miệng quạ của Nha Tử khiến tôi lo sợ nên phản ứng có hơi quá mức, sau khi nói xong mới thấy hơi xấu hổ.

May mà Nha Tử không để tâm, chỉ làm một động tác kéo khóa trên miệng rồi không nói nữa, mà đi thẳng đến cửa thứ hai để nghiên cứu.

William lúc này cũng thể hiện ra phong thái, yêu cầu người của mình mang một tảng đá phẳng, chống gậy ngồi đó.

Kỳ lạ là người của ông ta không biết từ đâu lấy ra một tách cà phê, sau đó ông ta uống nó một cách chậm rãi.

“Đắng nghét, không biết tại sao cứ thích muốn uống thứ này." Toản Địa Thử vẻ mặt ghét bỏ nói.

Tôi chưa bao giờ uống thứ này, chỉ thấy trong văn phòng của lão Yên, nhưng ông ấy cũng ít khi uống, đa phần ông ấy đều hút thuốc, chỉ khi nào không cần ngủ mấy ngày liền thì mới uống cái này, nói là nó giúp tỉnh táo.

“Nha Tử, tình hình thế nào?” Tôi không quan tâm đến cà phê, đó chỉ là sở thích cá nhân của William, không có gì để nghiên cứu, điều tôi quan tâm hơn là tiến triển của Nha Tử.

Nha Tử lắc đầu: “Càng thêm phức tạp.”

“Vậy có khả năng mở được không?” Tôi hỏi.

Anh ta đứng thẳng người, lùi về phía sau, ánh mắt vẫn tập trung vào khóa, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó, tôi không hiểu anh ta đang nói gì.

Anh ta đi khoảng mười bước, sau đó nhặt một tảng đá từ dưới đất và bắt đầu vẽ đường thẳng.

“Bây giờ tôi sẽ mở khóa, mọi người đều không được vượt qua ranh giới này, đã hiểu chưa?” Vẻ mặt anh ta rất nghiêm trọng.

Tôi túm tay anh ta hỏi liệu có phải anh ta đã nhận ra điều gì không.

Anh ta không nói gì cả mà chỉ cao giọng nói: “Đã hiểu chưa?”

Tôi không hỏi thêm, chỉ im lặng gật đầu, sau đó dẫn mọi người lùi về sau mười bước.