Chương 1019 Lan Đình Tập Tự
Khi anh ta quay lưng lại, tôi nhận ra anh ta đã giơ tay lên sau đó tháo kính râm ra.
Trong lòng tôi có một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, chỉ khi gặp phải tình huống có thể đe dọa đến tính mạng của anh ta thì anh ta mới làm như vậy.
Tôi nhanh chóng tập hợp mọi người lại để bàn biện pháp đối phó tiếp theo.
Nếu có chuyện không may xảy ra với Nha Tử, chúng tôi nên làm thế nào để cứu anh ta?
“Giáo sư Hứa, ngài có hiểu biết nhiều về cơ quan, có cơ quan nào chúng ta cần tránh xa không?” Tôi trực tiếp hỏi giáo sư Hứa.
Lúc này không còn quan tâm đến lễ nghi nữa, Nha Tử đã lấy một sợi dây sắt và bắt đầu bẻ khóa, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Sắc mặt giáo sư Hứa tối sầm: “Nhiều lắm.”
Lòng tôi hoàn toàn chùng xuống, biết là hỏi nhiều cũng vô ích, liền bắt đầu triển khai kế hoạch giải cứu.
“Giao cho tôi đi!” Vân Thất ở một bên đột nhiên xuất hiện, từ khi lính đánh thuê xảy ra chuyện thì phía William cũng không rảnh để ý đến anh ta, khiến anh ta trốn thoát được.
Vân Thất nói rằng nếu lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta có thể cứu Nha Tử.
“Cậu con mẹ nó cậu không muốn sống nữa sao?” Đoàn trưởng Lâm trực tiếp phản đối.
Vân Thất không cảm xúc nhìn về phía Nha Tử, nắm chặt mũi tên bạc trong tay, nhẹ nhàng nói: “Muốn chứ, đoàn trưởng, sau khi chuyện này kết thúc hãy cho tôi xuất ngũ nhé.”
“Cái gì?” Đoàn trưởng Lâm rõ ràng sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không được, lúc trước gia đình cậu đã giao cậu cho tôi, tôi...”
“Đủ rồi.” Vân Thất cười nhẹ: “Ngài đã nuôi tôi lớn đến chừng này là đã hoàn thành lời hứa với họ từ lâu rồi, trong thời gian tới, tôi muốn đi du ngoạn núi sông. Chú Lâm, chú sẽ không phản đối, đúng không?”
Cách xưng hô đã thay đổi, khuôn mặt của đoàn trưởng Lâm cũng thay đổi theo cách xưng hô đó.
"Ý cậu là gì?" Đoàn trưởng Lâm hỏi, nhưng nghe giống như một câu trần thuật hơn.
Lần này Vân Thất cười: “Côn Bố đã kiểm tra, mọi người cũng đã biết rồi phải không?”
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta, cảm giác hơi khó chịu.
Anh ta sẽ không sống qua 30 tuổi...
Đoàn trưởng Lâm muốn nói lại thôi, sau một hồi lặng thinh, anh ta chỉ im lặng gật đầu: “Cậu đi đi, nếu sau này không còn muốn lang thang ở ngoài nữa thì hãy trở về.”
“Vâng.” Vân Thất không từ chối, nhưng cách hành xử của anh ta so với việc từ chối còn khiến người ta đau lòng hơn, bởi vì ánh mắt lạnh lùng của anh ta như đã dự báo trước kết cục của anh ta.
Vân Thất ngoảnh đầu sang một bên, nhẹ nhàng nói: “William không sống được lâu đâu.”
Hả?
Tôi bất ngờ muốn kéo anh ta lại để hỏi kỹ hơn, nhưng Nha Tử ở bên cạnh lại phát ra âm thanh thật lớn. Mũi tên của của Vân Thất vèo một tiếng bay ra ngoài, anh ta cũng lao ra cùng với mũi tên, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy anh ta đã trở thành cây cung, đẩy mũi tên đi về phía trước.
“Nếu cậu ta có thể sống sót thì việc phục hưng nhà họ Vân cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Toản Địa Thử thở dài nói.
Nhưng tôi khẩn trương nhìn theo Vân Thất, khóa bên chỗ Nha Tử đã mở ra, nhưng tiếng nổ lớn lại khiến tôi bất an, mặc dù chỉ cách đó mười bước, nhưng không hiểu vì sao tôi lại không thể thấy được tình hình của Nha Tử, như thể có thứ gì đó ngăn cách anh ta vậy.
“Rầm”
Tiếng mũi tên lao vút kèm theo tiếng nổ trong không trung khiến lỗ tai tôi kêu ong ong.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy bóng dáng Vân Thất xuyên qua một lớp màn mỏng giống như nước, nhìn theo thân ảnh của anh ta thì tôi mới thấy được Nha Tử.
Nha Tử nửa ngồi xổm trước cửa đá, cửa đã mở ra một chút, nhưng tay anh ta vẫn nắm chặt khóa Tâm Tỏa, như thể muốn đóng nó lại lần nữa.
Đồng tử của tôi chợt co rút: Có một bàn tay tái nhợt từ bên trong cánh cửa vươn ra.
Tuyệt đối không phải là tay của Nha Tử!
Tôi chạy về phía trước nhưng còn chưa được hai bước thì tấm ngăn cách mỏng như nước kia đã đóng lại khiến tôi không thể đi qua.
Rõ ràng trước mặt chẳng hề có gì cả nhưng tôi vẫn không thể đi qua, tôi thử với tay ra nhưng cảm giác có một lớp chắn vô hình ngăn cách mình lại.
“Tại sao lại thế này?”
Tôi khiếp sợ nhìn về phía những thành viên khác, họ cũng có vẻ lo lắng, mặt Côn Bố biến sắc, hai con trùng cổ bay ra khỏi tay áo, trực tiếp bay đến trước mặt tôi.
“Bang!”
Tiếng vang thanh thuý truyền vào lỗ tai, tôi trơ mắt thấy chúng va vào một thứ gì đó rồi rơi xuống đất.
Côn Bố bước lên trước hai bước, cúi người nhặt hai con cổ trùng lên.
Chỉ thấy hai con cổ trùng đó dần dần tỉnh lại, sau đó chúng hậm hực chui vào trong tay áo của Côn Bố.
Chúng nó thế mà bị đâm vào tấm chắn kia rồi bất tỉnh ư?
Tôi không thể tin được mà sờ sờ, tấm ngăn vô hình này lại có công lực như vậy à?
“Trường An, lùi lại!” Côn Bố đứng dậy, biểu tình nghiêm túc.
Tôi lập tức lùi lại hai bước, tôi thấy anh ta hơi nhắm mắt lại, hai tay rũ xuống bên người, hít nhẹ một hơi.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng nâng tay lên, cổ tay áo không gió mà động, tôi thấy một sợi dây trắng tròn chui ra khỏi tay áo của anh ta.
Thứ này trước tiên lia trái lia phải, sau đó chậm rãi bò ra khỏi khối tròn.
Đó là cái quái gì vậy?
Tròng mắt tôi suýt nữa rơi xuống đất, một sợi dây trắng và một cục thịt á?