Chương 1020 Lan Đình Tập Tự
Tôi thật sự không biết phải mô tả như thế nào, nó quá kỳ quái, chỉ là một sợi dây mảnh kéo theo một khối thịt mềm mịn, hoàn toàn không thể nhận ra là loài sinh vật gì.
Và sau đó, điều làm tôi kinh ngạc hơn nữa đã xảy ra - cái thứ kia vậy mà lại bay lên!
Nhưng tôi thậm chí còn chẳng thấy cánh của nó.
“Cổ Vương của Miêu Cương” Lão Yên chậm rãi nói.
Tôi quay đầu nhìn ông ấy, hỏi không phải Côn Bố hoặc Trát Tây mới là Cổ Vương sao?
Lão Yên vịn tôi để đứng vững, yêu cầu tôi đưa súng cho ông ấy.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Ông đã thành cái dạng này rồi còn dùng súng kiểu gì?” Tôi từ chối.
Ông ấy quét mắt liếc tôi một cái, tự tin nói: “Tôi chỉ bị thương, cũng không phải phế vật.”
Tôi bất lực, chỉ có thể đưa súng cho ông ấy và nhắc ông ấy phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.
Lão Yên cười một tiếng, nói rằng ngay cả Côn Bố cũng đã lấy ra Cổ Vương rồi, nên có vẻ thứ đó không hề tầm thường, việc ông ấy mang theo súng mới là chịu trách nhiệm về an toàn của bản thân.
Phanh!
Khi chúng tôi đang nói chuyện, phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn, tôi hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy sợi dây của Cổ Vương đập vào không khí phía trước, sau đó phát ra tiếng như tiếng nổ lớn.
Cùng với tiếng nổ này, ngay sau đó là một loạt tiếng loảng xoảng như kính bị rơi vỡ.
Bụp... Côn Bố khuỵu một chân xuống đất, giơ tay lau khoé miệng, có lẽ là bị thương, tôi vừa muốn tiến lên phía trước để giúp đỡ anh ta thì anh ta đã đứng dậy như không có gì xảy ra.
“Được rồi.” Anh nhẹ giọng nói.
Theo lời anh ta, cảm giác mờ mịt trước mắt dần dần biến mất, cảnh tượng trước cửa đá hiện rõ trước mắt chúng tôi.
“Nha Tử!”
“Vân Thất!”
Giáo sư Hứa và đoàn trưởng Trưởng gần như cùng một lúc kêu lên, sau đó có hai bóng người lao về phía trước.
Tôi lập tức theo sau, vượt qua giáo sư Hứa để giúp đỡ Nha Tử đang nằm sấp như người máu.
Vân Thất ở một bên khác cũng không khá hơn là bao, chiếc áo rằn ri anh ta mặc gần như đã bị nổ tung hết, để lộ chiếc áo mỏng bên trong, nhưng tay anh ta vẫn nắm chặt mũi tên, cho dù người đã bất tỉnh nhưng tay vẫn giữ chặt.
Điều làm mọi người kinh ngạc là họ thực sự ở ngay bên cạnh chúng tôi, chỉ cách Côn Bố một bước chân, nếu không có cái vách ngăn đó, chúng tôi liền có thể kéo họ ra ngoài.
“Kéo họ ra ngoài.” Lão Yên nghiêm túc nói.
Tôi và Côn Bố đỡ Nha Tử đứng dậy, đoàn trưởng Lâm và Đại Đầu cũng đỡ Vân Thất đứng dậy, một đám người lùi ra phía sau vách ngăn vô hình kia.
Khi đã sắp xếp xong cho Nha Tử và Vân Thất, tôi lại nhìn về phía Côn Bố, chỉ thấy anh ta mặt trắng bệch dựa vào một bên, nhìn chăm chú vào cửa đá thứ hai, trán anh ta nhăn thành chữ xuyên.
William nghe tin lập tức hành động, nhanh chóng cho Bạch gia lại đây dò hỏi tình hình.
Chỉ là ngay cả chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao có thể giải thích rõ ràng được đây?
“Các cậu nghỉ ngơi đi, cánh cửa này chắc là cánh cửa cuối cùng rồi.” Bạch gia không có được câu trả lời nhưng cũng không có vẻ khó chịu gì, thậm chí còn nhắc nhở chúng tôi một câu, nói là con đường kế tiếp không dễ đi, nếu không muốn hi sinh hết toàn bộ người của 701 thì tốt nhất là nên hồi phục tương đối rồi hãy đi tiếp.
****2:
Tôi cười lạnh: “Từ khi nào việc chúng tôi lúc nào đi tiếp lại do các ông quyết định rồi?”
William đang rất muốn có được "Lan Đình Tập Tự", phía chúng tôi rõ ràng đang ở thế yếu, hiện tại ngoại trừ Toản Địa Thử đã bị thương trước đó thì tất cả mọi người đều bị thương, và còn là thương tích nặng, chúng tôi còn có thể kiểm soát được tình hình sao?
Bạch gia cười: “Thời gian, tôi có thể giúp các cậu tranh thủ.”
“Điều kiện là gì?”
Tôi lạnh nhạt hỏi, mặc dù ông ta đã giúp chúng tôi không chỉ một lần, nhưng chúng tôi đã rơi vào tình cảnh hiện tại, ông ta chính là người có công từ đầu đến cuối, tôi không thể tin tưởng ông ta được.
Ông ta suy nghĩ một lúc, sau đó cười: “Chúng tôi muốn gì chẳng lẽ cậu không biết sao?”
"Lan Đình Tập Tự..."
Tôi thở dài một hơi, sau đó cười lạnh: “Không thể.”
“Không ngờ 701 lại lật lọng như vậy, trước đó ở Tàng Thư Các cũng không phải là nói như thế.” Bạch gia mỉa mai nói.
“Đó là tôi viết.” Đại Đầu đột nhiên nói.
Lối tư duy của anh ta khiến Bạch gia choáng váng một hồi, sau đó ông ta cứng rắn chuyển đề tài: “Hợp tác đi, lấy được trước rồi nói, còn về việc cuối cùng ai có thể mang đi, còn phải xem bản lĩnh của mỗi người! Chỉ là... tình hình của các cậu bây giờ, khụ khụ.”
Nói xong, ông ta cất bước rời đi, cái bộ dạng không cần nói cũng khiến tôi muốn đá một phát vào mặt ông ta.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Tôi u ám nhìn sang lão Yên, hiện tại chúng tôi không có bất kỳ biện pháp nào, thậm chí nếu thực sự có được "Lan Đình Tập Tự" cũng có thể sẽ bị đám người William lấy đi.
Tôi cảm thấy rất hoảng loạn, không biết chúng tôi có nên tiếp tục hay không.
Chỉ là không tiếp tục thì chúng tôi cũng không thể quyết định.
Lão Yên run rẩy lấy một điếu thuốc, bảo tôi châm cho ông ấy, sau đó hút một hơi từ tay tôi, nhả ra một làn khói nhẹ: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“Lão Yên!”
Tôi hét một tiếng, sao ông ấy có thể nói ra câu không đáng tin như vậy chứ?