Chương 1021 Lan Đình Tập Tự
Còn có khoảng bảy, tám tên lính đánh thuê, mặc dù đã bị nhiễm chất độc nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến toàn cục, nếu thật sự phải chiến đấu, trang bị của chúng tôi sẽ bị đánh cho thảm hại mất.
Đó cũng là điểm yếu của 701 trong cuộc chiến với các lực lượng nước ngoài, vũ khí lạc hậu không thể cải tiến trong thời gian ngắn được, bởi vậy khi nổ ra xung đột thì chúng tôi vẫn bị thiệt thòi với vũ khí hiện đại.
Vì vậy, chúng tôi luôn quan tâm đến chiến lược, lão Yên đã nói rằng khi gặp phải các lực lượng nước ngoài, chúng tôi cần phải chiếm ưu thế bằng chiến lược, nhưng liên tiếp hai lần chiến đấu đều là nhờ vào may mắn, điều này khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ... lần đầu tiên hành động của chúng tôi hoàn toàn không nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi.
Lão Yên vẫn giữ vẻ mặt bất chấp.
“Nếu không thì còn có thể thế nào?” Lão Yên cười lạnh: “Không có cách nào khác, nhìn trang bị của họ đi, cậu có nhận ra không?”
Tôi thở dài, thật sự là súng của họ trông còn tốt hơn gấp đôi của chúng tôi, thậm chí tôi không thể nhận diện được loại súng, phải thừa nhận rằng điều này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
“Các cấp trên luôn nỗ lực nghiên cứu và phát triển vũ khí mới, 701 đã sử dụng những thứ tốt nhất, nhưng ngay cả như vậy vẫn khó để so sánh với họ, cậu nói có thể làm gì đươc đây?” Lão Yên cũng có chút ủ rũ.
Cũng khó trách, là một bộ phận đặc thù, 701 vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt nhất, bất kỳ thứ gì tốt nhất, tiên tiến nhất đều được gửi đến chỗ chúng tôi trước, ngay cả với đơn vị anh em như 303 cũng phải thua xa chúng tôi, đó cũng là lý do mà Lưu Hàn Thu luôn muốn chiếm lấy vị trí này.
Nhưng ngay cả với trang bị tốt nhất, vẫn không thể so sánh với lính đánh thuê, sao không làm người ta nản lòng đây?
“Cũng không hẳn như vậy, ít nhất là phát triển nhanh.” Giáo sư Hứa tiến đến gần: “Các cậu không cần phải lo lắng như vậy, lính đánh thuê rốt cuộc cũng không giống như quân đội chính quy, bọn họ có nhiều nguồn cung cấp mờ ám, nếu chúng ta muốn, chúng ta cũng có thể có vũ khí tiên tiến, nhưng cậu có sẵn lòng đổi lấy mạng sống của đồng đội không?”
Tôi hiểu ý của ông ấy, lính đánh thuê vì súng ống đạn dược có thể thế chấp nhiều mạng người, chuyện này thì chúng tôi không làm được.
Lão Yên lại tiếp tục đến gần hút một hơi thuốc, không biết có phải muốn nói gấp mà bị sặc không, ông ấy ho mạnh hai tiếng, làm tôi rùng mình, sợ ông ấy ho sẽ làm rách vết thương.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi, nói nhiều cũng vô ích, bây giờ họ đã quyết tâm để chúng ta xung phong, chỉ có thể đi một bước tính một bước.” Lão Yên nhàn nhạt nói.
Tôi liếc mắt nghi ngờ nhìn ông ấy một cái, thấy ông ấy cũng không có nhiều lo lắng, là do ông ấy che giấu rất tốt, hay là ông ấy đã có biện pháp gì rồi?
“Ba tiếng.”
Đột nhiên giọng của Bạch gia lại xen vào, chúng tôi ngay lập tức ngừng nói chuyện, ngầm hiểu rằng lời ông ta nói là có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi ba tiếng.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng tôi biết đây là thời gian lâu nhất mà William có thể chịu đựng, nhưng cũng đủ rồi, ở trong lăng mộ lâu quá cũng chẳng có ích gì.
Chúng tôi lập tức bắt đầu bận rộn, Côn Bố miễn cưỡng nâng lên tinh thần và phối hợp với Toản Địa Thử để băng bó cho Nha Tử.
Trên eo của của anh ta có một lỗ thủng, liên tục chảy máu khiến anh ta biến thành một người máu, nhưng may mắn là không bị tổn thương đến nội tạng, nếu không thì vô phương cứu chữa.
Côn Bố phải dùng đến ba bình thuốc cầm máu mới cầm máu cho anh ta được, lúc này đang băng bó.
Giáo sư Hứa đứng ở một bên muốn giúp đỡ, nhưng dáng vẻ đưa tay ra cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Tôi đến gần an ủi vài câu. Giáo sư Hứa mắt đỏ hoe, nói rằng ông ấy ban đầu chỉ muốn bồi dưỡng Nha Tử như là một học giả, có thể cung cấp tư liệu cho 701, giống như ông ấy, không ngờ Nha Tử lại tích cực xông pha trong mọi việc như thế.
Nghe giáo sư Hứa nói như vậy, tôi không thể không thán phục. Nha Tử quá thông minh, trông anh ta cà lơ phất phơ vậy thôi nhưng thực ra rất thông minh, nếu không anh ta sẽ không thể trở thành học trò của giáo sư Hứa mà vẫn có thể làm được những việc như vậy.
Nói thật, tôi vẫn không thể hiểu rõ về giới hạn của Nha Tử, dường như anh ta có thể đối phó với bất kỳ đối thủ mạnh nào, gặp mạnh sẽ biến mạnh.
Giáo sư Hứa thở dài một hơi, nói rằng ông ấy cũng không biết phải làm gì, nếu biết rằng sau khi nhận nuôi dưỡng Nha Tử, sẽ khiến anh ta luôn phải đứng bên bờ vực sinh tử như vậy thì lúc đó đã không dẫn dắt anh ta rồi.
“Thầy.”
Khi giọng nói yếu ớt cất lên, tôi và giáo sư Hứa lập tức ngừng nói chuyện và lo lắng nhìn Nha Tử.
Sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, kính râm treo trên áo không che khuất đôi mắt, sau đó nhìn về phía giáo sư Hứa cười khẽ: “Thà lang thang bên cạnh quỷ môn quan còn hơn là đi vào quỷ môn quan.”
Giáo sư Hứa nắm tay anh ta, tự trách nói: “Con không đi theo thầy thì cũng chưa chắc phải vào quỷ môn quan.”
“Đúng vậy, cũng không hẳn, là con tình nguyện đi theo thầy!” Nha Tử cười nói, sau đó nhẹ nhàng an ủi giáo sư Hứa vài câu.