Chương 1022 Lan Đình Tập Tự
Cuối cùng giáo sư Hứa cũng mỉm cười rồi bảo Nha Tử hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nhưng anh ta lại lắc đầu nói rằng không được, anh ta muốn nhanh kể lại chuyện vừa xảy ra cho chúng tôi nghe.
“Đúng rồi, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Biểu tình của tôi lập tức trở nên nghiêm túc.
Nha Tử thở dài: “Nói thật, tôi cũng không chắc chắn điều gì cả, hoặc nói đúng hơn là tôi căn bản còn chưa kịp nhìn rõ.”
Hả?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta chính là người mở cửa, sao lại không thấy rõ chứ?
Nha Tử chậm rãi giải thích chuyện xảy ra vừa rồi, tôi càng nghe càng kinh hãi, càng nghe càng thấy quen thuộc.
Anh ta nói rằng thời điểm mở được khoá đang vui vẻ thì bỗng nhiên nhận thấy có gì đó không đúng lắm, mặc dù ổ khoá này phức tạp hơn nhưng anh ta hoàn toàn nắm chắc mình có thể mở được nó, ít nhất là nó sẽ không thất bại ngay từ lúc bắt đầu.
Nhưng ngay lúc anh ta luồn sợi dây thép vào, còn chưa kịp động thì ổ khoá đã có phản ứng.
Theo như cảm giác của Nha Tử thì giống như có thứ gì đó bên trong ổ khoá đang chuyển động, nghĩa là cơ quan này vẫn đang hoạt động!
****3:
Sự cố bất ngờ này khiến Nha Tử mất cảnh giác, anh ta phản ứng nhanh và điều chỉnh cách mở khóa theo tình huống thay đổi liên tục. Tuy nhiên, lỗ khóa vẫn luôn thay đổi theo mỗi chuyển động của Nha Tử.
Cho dù Nha Tử cực kỳ thông minh cũng không thể nào nghĩ ra cách trong thời gian ngắn như vậy.
Vì vậy việc mở ổ khoá Tâm Tỏa đã thất bại.
"Thất bại?" Tôi ngạc nhiên hỏi, nhưng tôi thấy rõ rằng ổ khóa Tâm Tỏa đã mở thành công rồi mà?
Nha Tử cười khổ lắc đầu nói rằng không phải, anh ta không mở được. Khi nhận ra đã thất bại, anh ta muốn rút lui vì có thể sẽ kích hoạt cơ quan, anh ta không dám mạo hiểm.
“Nhưng vào lúc đó, một bàn tay từ bên trong vươn ra và nắm chặt cổ tay tôi! Vết thương ở eo tôi cũng là do nó gây ra.” Nha Tử cố hết sức kìm nén nỗi sợ hãi, nhưng khuôn mặt trắng bệch đã thể hiện cảm xúc của anh ta.
"Bàn tay...!" Tôi giật mình, khi Nha Tử xông vào, tôi thực sự đã thấy một bàn tay, đó là lý do tôi tin rằng khóa Tâm Tỏa đã được mở, lại không ngờ rằng đó không phải do Nha Tử mở mà lại là do bàn tay từ bên trong mở ra.
Khi anh ta bị bàn tay đó túm lấy, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Sau đó, mọi thứ bị khói bao trùm nên chúng tôi không thể nhìn rõ những gì đang xảy ra bên trong nữa.
"Lần này là Vân Thất đã cứu tôi. Nếu không có anh ấy, tôi có thể đã bỏ mạng ở đây, dù sao thì tôi cũng đã nợ anh ấy hai mạng rồi.” Nha Tử nói xong liền nhìn sang Vân Thất ở một bên.
Thương tích trên người Vân Thất nhiều hơn Nha Tử, vì khi anh ta cứu lão Yên ở phía dưới thiên điện, anh ta đã bị thương nặng, lần này xông vào rõ ràng là dùng hết chút sức mọn cuối cùng, thương tổn gây nên cho bản thân chắc chắn là rất lớn.
“Còn cái vách ngăn đó là thế nào?” Tôi quan tâm vấn đề này hơn.
Tuy nhiên, Nha Tử lại lắc đầu: “Không rõ lắm, chỉ là... lúc đó tôi nhớ Vân Thất có nhắc đến từ “ngôi sao”, anh ta dường như rất quen thuộc với nó, nhưng trong tình huống cấp bách như vậy nên cũng không giải thích gì với tôi, chỉ dùng mũi tên bạc buộc chủ nhân của bàn tay đó buông ra sau đó kéo tôi đi. Nhưng khi đến trước rào chắn, anh ấy đã không còn sức nữa, sau đó tôi cũng không biết những gì xảy ra tiếp theo.”
Tôi có chút thất vọng, nói thật là tôi cảm thấy mình từng thấy cái đó ở đâu đó rồi, nó cũng không phải giống hẳn, nếu không thì tôi đã không thể không nhớ được mà phải nhờ Nha Tử giải thích rồi, nhưng không ngờ anh ta cũng không biết.
Sau khi Nha Tử nói xong, giáo sư Hứa ra lệnh cho anh ta đi sang một bên nghỉ ngơi, tôi chỉ có thể chờ Vân Thất tỉnh lại thì mới biết tình huống như thế nào.
"Tôi biết."
Bỗng nhiên, Côn Bố cất tiếng, anh ta vừa băng bó vết thương cho Nha Tử, vừa đeo găng tay vào lại.
“Cổ Vương đã từng thấy trận pháp này,” Anh ta giải thích.
Nhắc đến Cổ Vương, tôi lại càng tò mò về điều này hơn, nhưng Côn Bố dường như không có ý định giải thích mà chỉ mô tả cho tôi về công dụng của trận pháp.
“Vách ngăn đó không phải tự nhiên mà có, mà là loại thủy tinh cực kỳ trong suốt, vào thời kỳ nhà Đường hưng thịnh, rất nhiều thứ như vậy đã được đưa vào Trung Nguyên.
Tôi đoán là khi Nha Tử bị một thứ gì đó túm chặt, trận pháp đã được kích hoạt, Vân Thất đã dùng mũi tên bạc để xuyên qua màn sương đột phá một lỗ hổng và bò vào, nhờ đó mới có thể cứu được Nha Tử!
Tất nhiên, cũng có những điều không thể giải thích được, tại sao lỗ hổng mà Vân Thất phá mở lại hồi phục nhanh như vậy, và theo tin tức mà Cổ Vương gửi về thì loại thủy tinh này dường như mềm, nó đã trải qua một lần, cũng là trong mộ nhưng là một ngôi mộ ở Tây Chu."
Côn Bố nói năng hơi lộn xộn, như kiểu anh ta nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nhưng tôi hiểu được.
Tây Chu... Tôi hít một hơi thật sâu, khó trách tôi lại cảm thấy quen thuộc như vậy, đây không phải là trận pháp Thất Tinh được ghi trong “Tinh Quan Quyết Yếu” đó sao?
Thất Tinh trận khác ở chỗ dựa vào những thứ mà người bày trận sẽ sử dụng, bố trí cơ quan ở bảy hướng, chỉ cần chạm vào một cái là nó sẽ kích hoạt. Trong bảy cơ quan đó có một cái gọi là Sinh Môn, chỉ khi phá vỡ nó mới có thể thoát ra.