← Quay lại trang sách

Chương 1023 Lan Đình Tập Tự

Khó trách Côn Bố có thể phá được nơi này, hoá ra là Cổ Vương đã từng trải qua Thất Tinh trận một lần rồi.

Trong “Tinh Quan Yếu Quyết” ghi chép rằng Thất Tinh trận được bày bố ở một nơi có nhiều nước, những người bày Thất Tinh trận đã lấy vật liệu từ chỗ đó, bao gồm cả nước. Khi kích hoạt Thất Tinh trận, nước ở bảy hướng sẽ biến thành màn nước dưới sự điều động của bảy cơ quan, người đi vào sẽ bị giam cầm bên trong, rất khó để không bị lạc đường.

Thất Tinh trận thực sự không đáng sợ, chức năng của nó là để trừng phạt, là phương pháp mà nhà họ Lưu dùng để trừng phạt thành viên của gia tộc, là loại trận pháp có uy lực mà không gây thương vong.

Điều này cũng hợp lý, vết thương của Nha Tử do một vật không xác định gây ra, theo như Côn Bố đã kiểm tra thì thương tích của Vân Thất là do phản phệ của việc sử dụng nhiều mũi tên Phá Vân, Thất Tinh trận này chỉ có tác dụng giam cầm mục tiêu mà thôi.

Thất Tinh trận là trận pháp của nhà họ Lưu, khóa Tâm Tỏa cũng là của nhà họ Lưu...... Tôi cần phải xem xét lại mối quan hệ của nhà họ Lưu với Đường Thái Tông.

Lăng mộ này có thể nói tất cả đều là do người nhà họ Lưu xây dựng, nếu như người đời sau của gia tộc muốn trộm mộ thì quả thực là như lạc vào chốn không người.

Bởi vậy, Đường Thái Tông có thể giao ngôi mộ này cho người nhà họ Lưu, chỉ có hai lý do, một là ông ta rất tin tưởng người nhà họ Lưu, hai là ông ta đã dùng quyền lực tối cao của mình để ra lệnh cho họ, hay nói cách khác là đe dọa.

Nhưng là một hậu duệ của nhà họ Lưu, tôi chưa từng biết về quan hệ giữa gia tộc và hoàng tộc thời nhà Đường.

Tuy nhiên, nhà họ Lưu thật sự là bắt đầu ẩn núp từ những năm cuối thời nhà Đường, vì vậy tổ tiên gia tộc sợ rằng đã bị Lý Thế Dân đe dọa.

"Trường An, nhà họ Lưu là một gia tộc độc lập khác với bốn gia tộc lớn, trong đó chắc chắn sẽ có nhiều bí mật mà không ai biết, nhưng nhà họ Lưu đã xuất hiện sự chia nhánh đứt gãy, muốn hiểu rõ những thứ này thì có lẽ rất khó.” Lão Yên sau khi nghe tôi nói xong thì thở dài một hơi.

Ông ấy thực sự rất có hứng thú với Hắc Linh Tinh Quan, nhưng ông ấy vẫn luôn không có thông tin, khi gặp tôi ông ấy nghĩ rằng có thể sẽ tìm hiểu được một số thứ, không ngờ tôi lại còn biết ít hơn cả một người ngoài cuộc là ông ấy, vì vậy ông ấy mới tin rằng nhà họ Lưu thực sự đã suy tàn.

“Kể từ đời ông nội của cậu đến nay thì nhà họ Lưu đã như nỏ mạnh hết đà! Huyết thống trực hệ đã suy giảm nghiêm trọng, chỉ còn cha cậu với cậu, mắt thấy nhà họ Lưu sụp đổ như vậy, ông nội cậu mới đưa “Tinh Quan Yếu Quyết” cho cô Tứ, cũng chỉ có ở trong tay cô Tứ thì người khác mới không dám động vào.” Lão Yên chậm rãi giải thích.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía ông ấy, hỏi ông ấy tại sao trước đó không nói những điều này cho tôi biết, ông ấy cười nói thời cơ chưa tới mà thôi, bởi vì liên luỵ nhiều thứ nên ngay từ đầu ông ấy đã muốn che giấu thân phận thành viên nhà họ Lưu của tôi.

Nhưng không được, thứ nhất là vì tôi không thể giấu được hình xăm Cửu Long trên người, thứ hai là có quá nhiều người tò mò về động thái của nhà họ Lưu.

“Nếu như năm đó cậu không ở sa mạc Ba Âm Quách Lăng, sớm muộn rồi cũng sẽ có người tìm thấy cậu. Là hậu duệ duy nhất còn sống, cậu không thể trốn thoát được trách nhiệm trên người.”

Ông ấy dựa lưng lại, nhắm mắt cười nhẹ: “Nếu không, cậu nghĩ tại sao cậu làm người kế nhiệm mà không có ai phản đối chứ?”

Tôi lạnh người, suốt thời gian qua tôi luôn nghĩ rằng điều đó là vì năng lực của tôi, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu nói về năng lực thì mỗi người trong số họ đều mạnh hơn tôi, tôi bất quá chỉ là dựa vào “Tinh Quan Yếu Quyết” mới miễn cưỡng đứng chung một vị trí với bọn họ, càng đừng nói đến tôi không hề có một mối quan hệ nào, quả thật là rất khó để có thể gánh vác được chức vị này.

Tuy nhiên, thái độ của lão Yên vẫn luôn ở đó, và các thành viên khác cũng hết sức ủng hộ, khiến cho tôi cảm thấy một chút lâng lâng.

Bây giờ lão Yên vạch trần trước mặt tôi, tôi cũng không cảm thấy khó chịu gì nhiều trong lòng cả, chỉ là cảm thấy có chút hiểu ra.

Hoá ra cái thân phận mà tôi coi nhẹ bấy lâu nay thực ra lại mang đến cho tôi rất nhiều phúc lợi.

Tất nhiên, tận hưởng phúc lợi đó cũng đồng nghĩa tôi phải đối mặt với nhiều rủi ro. Nếu không phải vì tôi là hậu duệ của gia tộc họ Lưu thì Lưu Hàn Thu cũng sẽ không nhắm tới tôi như vậy.

****4:

“Cậu đã có được ngọc Bắc Đẩu Huyền Thiên chưa?" Lão Yên đột ngột chuyển đề tài khiến tôi có hơi lúng túng.

Sau đó tôi chỉ gật đầu chứ không hề nhắc đến sự xuất hiện của cô Tứ. Dù cô ấy không nói gì cả, nhưng việc cô ấy không muốn người khác chú ý đến mình nhất định có lý do riêng của cô ấy.

Vấn đề này tôi còn chưa trao đổi với Nha Tử, nhưng cả hai đều hiểu ý mà che giấu.

Lão Yên gật đầu: “Sau hơn một ngàn năm, trong gia tộc họ Lưu cũng xuất hiện một Hắc Linh Tinh Quan thực sự!"

"Hơn một ngàn năm ư?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lão Yên gật đầu, nói rằng không có ngọc Huyền Thiên thì không được tính là Hắc Linh Tinh Quan thực sự, vì vậy nhà họ Lưu trên thực tế đã hơn một ngàn năm không có truyền thừa.