Chương 1029 Lan Đình Tập Tự
****7:
Toản Địa Thử tặc lưỡi hai cái, chạy tới kéo tôi đi qua, nói nhà họ Lưu của cậu đã hại người rất nặng. Bây giờ còn thiết kế cỗ quan tài này đến nỗi ruồi bọ cũng không lọt vào được, giờ thì hay rồi, hại đến con cháu của mình?
"Tiền bối nói quan tài này cũng là của nhà họ Lưu làm?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Toản Địa Thử “ừ” một tiếng, nói ngay cả khóa Tâm Tỏa cũng là tác phẩm của nhà họ Lưu. Chẳng lẽ quan tài đá là thứ trọng nhất Lý Thế Dân lại tùy tiện để người khác chế tạo sao?
Tôi không nói gì mà chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Hắc Linh Tinh Quan không phải là gia tộc trộm mộ sao? Làm sao lại xây dựng lăng mộ cho Hoàng đế, xây cũng được, nhưng lại gặp phải tôi, nếu tôi không thể giải thích được thì có phải gia nhà họ Lưu đang dần suy tàn không?
Đương nhiên, nhà họ Lưu thực sự đang dần suy tàn.
Tôi đứng bên cạnh một góc của quan tài, cố gắng không bỏ sót chi tiết nào, nhưng hồi lâu tôi cũng không thấy có gì khác biệt.
"Ông chủ rất không hài lòng với tốc độ của mấy người!"
Tôi đang chăm chú nhìn thì giọng nói quái gở của tên phiên dịch vang lên, tôi lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm gã: “Không hài lòng vậy anh đến mở đi?”
Tên phiên dịch lập tức không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không thúc giục vào lúc này, cho dù William có là tên trứng thối, nhưng nếu không phân biệt được tầm quan trọng của việc này, ông ta cũng không xứng lãnh đạo gia tộc William lâu như vậy.
Cho nên tên phiên dịch này quả thực không có đầu óc, khó trách William càng tin tưởng Bạch gia hơn.
Tôi tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm vào quan tài, nhưng một số ý tưởng vừa rồi không dễ dàng xuất hiện trong đầu tôi lại bị gián đoạn, bây giờ tôi không thể nắm bắt được chúng nữa, cảm giác này khiến tôi rất khó chịu.
"Anh tới đây." Tôi vẫy tay với tên phiên dịch.
Tên phiên dịch ngập ngừng quay lại nhìn William, có lẽ đang hỏi điều gì đó. Sau khi William nhẹ nhàng gật đầu, gã mới bước về phía tôi.
“Cậu làm…”
Gã vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu tôi đã tóm lấy gã và đá một chân lên đùi gã, trong giọng nói còn mang theo sát khí: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh lại làm ra những thủ đoạn nhỏ nhặt này với tôi, tôi cũng không ngại giết anh đâu! Bây giờ William đang lợi dụng chúng tôi, anh nghĩ ông ta có trả thù cho anh nếu tôi giết anh không?”
Dù tôi không biết tên phiên dịch này xuất phát từ mục đích gì nhưng vừa rồi gã đã cố tình làm phiền tôi.
Chẳng lẽ gã muốn mượn tay của William để giết chúng tôi?
Đúng là một kẻ ngốc!
Cho dù William có muốn mạng của chúng tôi, ông ta cũng sẽ không ra tay vào lúc này. Người của ông ta đều là những người dũng cảm trên chiến trường, nhưng bọn họ lại không biết gì về chuyện trong lăng mộ.
Bạch gia đúng là thầy phong thuỷ, nhưng ông ta cũng không phải là cao thủ chuyên trộm mộ, một mình ông ta không thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.
Cho nên chỉ cần William có chút đầu óc, lúc này ông ta sẽ không giết chúng tôi. Tên phiên dịch này đúng là ngu ngốc.
Thực ra trong lòng tôi vẫn luôn có một cỗ lửa giận, nhưng tôi cũng không muốn gây rắc rối với tên phiên dịch này, nhưng gã lại đến gây sự với tôi, nên đừng trách tôi không khách khí.
"Cậu!" Gã oán hận nhìn tôi.
Tôi cười lạnh nói rằng anh chỉ là một tên phiên dịch, không xứng được gọi là kẻ bán nước và Hán gian. Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của mình, cầm tiền rồi cút đi, đừng có nổi lên chủ ý xấu nào. Đừng nghĩ rằng chúng tôi trai cò đánh nhau, anh liền muốn làm ngư ông đắc lợi?
Đồng tử của tên phiên dịch co rúm lại, thực ra tôi cũng chỉ đoán thôi, nếu không thì cũng chẳng có lý do gì để giải thích tại sao gã lại khiêu khích tôi, nhưng không ngờ tôi lại đoán đúng rồi?
Gã thực sự đang có ý đồ làm cho William và chúng tôi lưỡng bại câu thương, để gã kiếm được lợi ích?
Đúng là một chuyện cười!
Dọc theo đường đi tên phiên dịch này cũng không có làm gì, nhìn thân hình mập mạp của gã, chính là đi đường nhiều thêm hai bước cũng đều phải nghỉ ngơi lấy hơi, cho dù người của hai bên đều chết hết, gã cũng không thể mang theo bảo bối chạy đúng không?
Tên phiên dịch bị tôi chọc thủng tâm tư liền có chút bối rối và hoảng sợ nhìn William.
William khó hiểu nhướng mày, gã lập tức quay đầu lại, tôi cười lạnh: “Tôi sẽ không nói cho ông ta biết, nhưng anh phải làm gì đó cho tôi, nếu không..."
"Chuyện gì?"
Tốc độ phản ứng của gã lại một lần nữa khiến tôi kinh ngạc. Tôi còn chưa kịp nói ra lời đe dọa, người này cũng quá không có cốt khí rồi?
Cũng đúng, nếu gã mà có chút cốt khí nào thì đã không làm phiên dịch cho William.
Tôi thì thầm vào tai gã từng chữ một, sau đó mỉm cười vỗ vai gã nói: “Được rồi, anh đi đi, nhớ kỹ, đừng tiết lộ bí mật, nếu không…”
Tôi dùng tay làm ra động tác cắt cổ khiến gã sợ hãi đến mức vừa lăn vừa bò chạy đến chỗ William.
Tôi không biết gã đã nói gì với William, nhưng ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn tôi một cách âm trầm.
Tôi nhún vai, cũng không có phản ứng lại ông ta, dù sao hiện tại ông ta cũng không dám làm gì tôi, nếu tôi không tranh thủ lúc này để chọc tức ông ta thì có lẽ tôi sẽ không tìm được cơ hội nào khác.