Chương 1030 Lan Đình Tập Tự
Sau khi dạy cho tên phiên dịch một bài học, lửa giận trong lòng tôi cũng dịu đi phần nào, tôi lại bình tĩnh nhìn quan tài, lúc này mới có thể nhìn ra được một số manh mối.
"Tiền bối, tới đây!" Tôi hét lên.
Toản Địa Thử ngay lập tức chạy tới và hỏi tôi có phát hiện được điều gì không.
Tôi cười và nói mình có một ý tưởng rất táo bạo nhưng lại cảm thấy nó có chút không đáng tin cậy.
Toản Địa Thử lập tức lo lắng: “Ôi trời, lúc này rồi mà cậu còn suy nghĩ xem nó có đáng tin hay không. Nếu cậu có ý kiến thì cứ nói đi, có lẽ sẽ trở thành...”
“Tiền bối hãy nhìn những hình vẽ này.” Tôi chạm vào một hình vẽ ở mặt trên của quan tài và vuốt dọc theo khoảng hai mươi ba mươi centimet. “Những hình vẽ này được kết nối với nhau. Đó có phải là nơi mở quan tài không?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Toản Địa Thử sửng sốt một lúc, sau đó vỗ trán: "Suy nghĩ này của cậu khá đấy, Côn Bố!"
Ông ấy hét lên đầy phấn khích, Côn Bố từ trên cao nhảy xuống, ông ấy kích động nói lại suy nghĩ vừa rồi của tôi, Côn Bố nghe xong thì kinh ngạc hỏi tôi sao lại nghĩ đến điểm này.
Tôi cười nói rằng tôi cũng không biết nữa, xem như linh quang chợt loé đi.
"Làm tốt lắm!" Côn Bố hiếm khi dành cho tôi một lời khen, sau đó anh ta yêu cầu đoàn trưởng Lâm tạm thời giao lại mấy người anh em mà anh ta đã mang theo cho mình.
Đoàn trưởng Lâm lập tức đồng ý, thậm chí còn tự mình ra trận. Dưới sự hướng dẫn của Côn Bố, bọn họ cứ cách một khoảng lại đứng một người, mỗi người cầm một chiếc xà beng trên tay, vận sức sẵn sàng hành động.
Côn Bố lấy trong túi ra một cây bút đánh dấu màu đen, đặt trước quan tài và vẽ từng chút một theo hình mẫu mà tôi vừa chỉ. Anh ta vẽ rất cẩn thận và sẽ vẽ lại ngay nếu có sai sót.
Sau khi anh ta vẽ một vòng, quan tài đã tách ra nắp quan tài và thân quan tài.
“Thật sự là những hình vẽ này sao?” Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi chỉ chợt nảy ra ý tưởng và chưa từng nghĩ rằng mình có thể thực hiện được.
Côn Bố mỉm cười rồi yêu cầu đoàn trưởng Lâm và những người khác đặt xà beng vào đường mà anh ta đã vẽ.
“Được thôi, tiếp theo là gì?” Đoàn trưởng Lâm hỏi.
Sau khi Côn Bố kiểm tra xung quanh để đảm bảo vị trí của từng cây xà beng đều chính xác, lúc này anh ta mới hỏi đoàn trưởng Lâm: “Sức lực lính dưới quyền của anh chắc hẳn khá mạnh phải không?”
"Yên tâm, thứ mà những người thô lỗ như chúng tôi có nhiều nhất chính là sức lực." Đoàn trưởng Lâm cười ha hả.
Côn Bố gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Đều cắm vào đi!”
****8:
Phanh……
Lính của đoàn trưởng Lâm đã được huấn luyện bài bản. Khi Côn Bố ra lệnh, họ gần như đồng thời cắm xà beng về phía trước. Sau đó tôi nghe thấy một tiếng cọt kẹt, trên quan tài đã mở ra một khe hở.
William kích động đứng dậy, chống gậy tiến lên hai bước rồi dừng lại. Chắc là sợ làm phiền chúng tôi, tôi nhìn mà thấy buồn cười.
Côn Bố hài lòng nhìn cái khe hở này, sau đó nhìn về phía Bạch gia: "Cho đám lính đánh thuê kia cũng lên đi! Bằng không, mấy người này cũng không nhấc nổi tấm quan tài nặng như vậy đâu."
Bạch gia thì thầm vài câu với William, William lập tức vẫy tay, kích động kêu gọi lính đánh thuê nhanh chóng đến giúp đỡ.
Lính đánh thuê miễn cưỡng đi tới, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ sợ hãi, rốt cuộc vừa rồi bọn họ có hai người đồng đội đã chết trong tình huống này, nói bọn họ không sợ hãi là không thể nào.
Côn Bố đứng ở một bên phân phó, tên phiên dịch đã phiên dịch lại cho đám lính đánh thuê. Chẳng mấy chốc, bọn họ và người của đoàn trưởng Lâm đã cùng nhau nâng lên nắp quan tài đá này, cũng may trang bị của mấy tên lính đánh thuê này cũng khá đầy đủ, xẻng trên tay bọn họ thậm chí còn tốt hơn đám người đoàn trưởng Lâm, đoàn trưởng Lâm nhìn đến hai mắt phát sáng.
“Mở!” Giọng nói lạnh lùng của Côn Bố vang vọng toàn bộ gian phòng trống trải.
Theo lời anh ta, mọi người đồng loạt nâng lên, sau đó liền nghe thấy tiếng kẽo cà kẽo kẹt vang lên hết đợt này đến đợt khác, âm thanh của xẻng ma sát với đá khiến đầu tôi đau nhức.
“Mở rồi…”
Giáo sư Hứa hưng phấn hét lên, lão Yên cũng kích động muốn đứng lên, tôi vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ấy, mọi người đều vây quanh quan tài bằng đá, nhìn bọn họ từ từ nhấc nắp quan tài lên.
Phanh!
Nắp quan tài được nâng lên một khoảng, dưới chỉ đạo của Côn Bố nó chậm rãi được đặt xuống bên cạnh quan tài, cho dù đã làm như vậy thì nắp quan tài vẫn phát ra tiếng động lớn khi chạm đất.
Tôi thậm chí còn cảm thấy mặt đất rung chuyển.
“Chỉ mỗi cái nắp quan tài này chắc cũng phải đến ngàn cân.” Tôi đánh giá.
Giáo sư Hứa gật đầu, cậu cũng không cần phải nói, cũng không sai lệch bao nhiêu, cậu nhìn mặt đất sắp bị đập thành một cái hố đến nơi rồi.
Tôi nhìn lại quả nhiên thấy mặt đất xung quang đã bị nắp quan tài làm cho lõm xuống.
Mấy người đoàn trưởng Lâm mệt đến nỗi thở hồng hộc, Đại Đầu ngồi xuống đất, thở ra một hơi dài: “Tôi còn tưởng rằng cánh tay của tôi sẽ bị gãy.”
“Làm gì đến mức đó?” Đoàn trưởng Lâm xoay cánh tay vài cái, nói nhiều nhất cũng chỉ hơi đau thôi.
Đại Đầu cười hai tiếng, không dám tiếp lời đoàn trưởng Lâm. Tôi biết đoàn trưởng Lâm thích nhất là trêu anh ta, nếu anh ta còn nói tiếp, có tám phần là bị trêu đến tức giận.