← Quay lại trang sách

Chương 1032 Lan Đình Tập Tự

“Nha Tử, dẫn thầy của cậu xuống.” Lão Yên nhanh chóng quyết định.

Nha Tử tuy bị thương khá nặng, nhưng anh ta thật sự rất khỏe, mới nghỉ ngơi một thời gian ngắn đã sinh long hoạt hổ. Tuy không thể vận động quá mạnh, anh ta vẫn có thể đưa giáo sư Hứa xuống dưới.

Đầu tiên, anh ta cẩn thận leo xuống, sau đó dưới sự hỗ trợ của mấy người Côn Bố liền đỡ giáo sư Hứa xuống. Nhưng đúng lúc này lại xảy ra biến cố - William không thể chờ đợi được nữa.

Ông ta đứng trên nhìn chúng tôi từng người một nhảy xuống, vẻ nôn nóng hiện rõ trên mặt. Sau khi ông ta huyên thuyên nói vài câu, có ba tên lính đánh thuê không cam tâm tình nguyện nhảy vào quan tài đá.

“Lão Yên?” Tôi hạ giọng, lén làm dấu tay với lão Yên.

Lúc mở quan tài, điều kiêng kỵ nhất là có người bên cạnh quấy rối. Ba tên này đi xuống có thể sẽ kéo thêm phiền toái cho mấy người Côn Bố, nên tôi muốn hạ gục bọn họ.

William tuy rằng đang quan sát từ trên cao, nhưng bên dưới đều là người của chúng tôi. Chỉ cần chúng tôi lặng lẽ liên hệ với mấy người Côn Bố thì đảm bảo bọn chúng sẽ không thể đi ra ngoài được!

****9:

Lão Yên lắc đầu ý bảo tôi không nên bốc đồng.

“Nếu bị phát hiện, đám người Côn Bố sẽ không thể chạy ra ngoài, đây chính là vị trí ngắm bắn tốt nhất.” Lão Yên thấp giọng nói.

Tôi có chút không cam lòng, nói rằng Côn Bố có thể thực hiện trong im lặng.

Không ngờ lão Yên lập tức lạnh giọng mắng tôi một cậu khiến những người kia đều nhìn sang bên này, đương nhiên không ai biết chúng tôi đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi lão Yên thấy mọi người đã quay đầu lại, lúc này mới nghiêm túc nói: “Trường An, cậu phải đặt tính mạng của các thành viên lên hàng đầu, hiểu không? 701 đã hy sinh rất nhiều người, nhưng cũng không thể hy sinh vô ích được.

Có lẽ cậu nói không sai, với bản lĩnh của Côn Bố quả thực cậu ta có thể yên lặng thực hiện được, nhưng tên William này có lòng nghi ngờ rất sâu, trước khi đến phòng chủ mộ có lẽ ông ta sẽ cân nhắc lợi và hại, sẽ không làm gì chúng ta cả, nhưng hiện tại quan tài đã xuất hiện ở ngay trước mặt.

Cậu nói thử xem lúc này lính đánh thuê vô duyên vô cớ chết đi, coi như ông ta không quan tâm đến mấy mạng người kia, nhưng cũng có thể nhân cơ hội này mà ra tay, đúng không?”

Tôi xấu hổ gục đầu xuống, lão Yên nói không sai, quả thực tôi cũng đã nghĩ tới điều này nhưng vẫn muốn dựa vào chút may mắn, nhưng may mắn này lại dùng chính tính mạng của đồng đội để đánh đổi.

“Tôi hiểu rồi.” Tôi nhẹ giọng nói, tuy rằng chưa từng có nhiều hứa hẹn, nhưng tôi hiểu được những gì lão Yên nói.

“A!!!”

Đúng lúc này, chợt có một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong quan tài. Giọng nói này nghe giống như của một tên lính đánh thuê.

Tôi và lão Yên nhìn nhau, vẻ mặt lập tức thay đổi – chẳng lẽ đám người Côn Bố cũng có chung suy nghĩ với tôi, thậm chí đã bắt đầu ra tay rồi sao?

Không hay rồi!

Tôi nhanh chóng sắp xếp cho lão Yên, chuẩn bị xông lên nếu William ra tay, thà đồng quy vu tận với ông ta còn hơn là ngồi chờ chết.

“Chạy mau!”

Nhưng tôi còn chưa kịp xông lên thì Toản Địa Thử đã lao ra, còn có một người đang nằm sấp trên lưng ông ấy, chính là giáo sư Hứa.

Đồng tử của tôi chợt co rút lại, giáo sư Hứa đã lâm vào hôn mê, trên người còn có vết máu.

Không phải là do mấy người Côn Bố mà là bên trong đó đã xảy ra chuyện rồi!

Tôi lập tức phản ứng lại, xoay người chạy trở về, nếu giáo sư Hứa đã được mang ra ngoài, Côn Bố và Nha Tử đều có khả năng tự bảo vệ mình, về phần đoàn trưởng Lâm đang đứng trên quan tài, những tiếng kêu thất thanh chạy mau không ngừng từ trong miệng anh ta phát ra, đương nhiên là đã sớm mang theo người của anh ta liều mạng rút lui về phía sau.

Tôi quay lại chỗ cũ, kéo lão Yên ra sau lưng liền đuổi theo nhóm người của đoàn trưởng Lâm, theo sau chính là đám người Toản Địa Thử và Nha Tử vừa leo lên.

Cảm xúc của Nha Tử không được ổn định, Côn Bố phải ôm chặt lấy anh ta, nếu không có Côn Bố thì chắc hẳn anh ta đã không màng tất cả mà quay trở lại.

Giáo sư Hứa chính là chiếc vảy ngược của anh ta……

Chúng tôi chạy chưa đầy một phút thì dừng lại, bởi vì cánh cửa đá bên ngoài lăng mộ không biết từ lúc nào đã đóng lại, còn ổ khóa Tâm Tỏa vốn treo bên ngoài lại xuất hiện ở đây, nói cách khác chúng tôi phải mở được ổ khoá này mới có thể chạy ra bên ngoài.

“Nha Tử, anh đã từng mở được ổ khoá này, anh có thể ……” Tôi mới vừa mở miệng, đã bị Nha Tử cắt ngang.

Anh ta bực bội vò tóc, nói rằng không giống nhau, vừa rồi móng vuốt của con rồng trong ổ khóa Tâm Tỏa là thu vào, còn lần này thì nó lại phóng ra ngoài, sự khác biệt rất rõ ràng.

“Hơn nữa, vừa rồi tôi không phải là người đã mở khóa Tâm Tỏa thứ hai.” Nha Tử sâu kín nói.

Đồng tử của tôi co rút dữ dội, bàn tay bắt lấy Nha Tử lại xuất hiện ở trước mắt tôi, bởi vì sau khi vào phòng chủ mộ chúng tôi không hề gặp phải cơ quan nào nên tôi đã buông lỏng cảnh giác và hoàn toàn quên mất thứ kia vẫn còn ở nơi này!

“A!”

Một tiếng hét từ phía sau truyền đến, tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy một tên lính đánh thuê đang ghé vào trên quan tài, trên mặt người này đều là máu, biểu cảm vặn vẹo đang cố hết sức bò lên trên, nhưng những người ở trên lại tránh người này như tránh rắn rết, tất cả đều che chở cho William và lùi về sau.