← Quay lại trang sách

Chương 1038 Lan Đình Tập Tự

“Lão Yên, tôi muốn qua đó xem nó.” Tôi buột miệng nói.

Lão Yên liếc nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu: “Đi đi, dù sao đó cũng là sản phẩm của nhà họ Lưu các cậu."

Tôi ừ một tiếng và bước về phía đó một cách chậm rãi.

Đôi mắt của nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt dịu dàng, cho đến khi tôi ngồi xổm xuống trước mặt nó, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy vẻ vui sướng trong mắt nó.

“Mày có nhận ra nó không?" Tôi lấy ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu ra khỏi cổ.

Đôi mắt của 'Sói đói' đột nhiên sáng lên, sau đó lại mờ đi.

Tôi lập tức hiểu ra, nó biết chủ nhân của ngọc Huyền Thiên đã không còn nữa, tất cả sự dịu dàng vừa rồi của nó cũng đều là đối với viên ngọc này.

Nó chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng tầm mắt vẫn luôn hướng về phía ngọc Huyền Thiên.

“Chết rồi à?” Tôi lẩm bẩm.

Nha Tử ngồi xổm trên mặt đất, máu chảy ra từ cánh tay nhỏ từng giọt xuống đất, Côn Bố chạy nhanh tới băng bó cho anh ta. Anh ta cũng không biết đau, để mặc Côn Bố muốn làm gì thì làm.

Mặc dù tôi biết mình nên quan tâm đến Nha Tử và những người khác hơn, nhưng không biết tại sao, tôi cứ nửa quỳ trước ‘'Sói đói’ mà không thể đứng dậy được.

Người sai chính là vị tiền bối kia. 'Sói đói' cùng lắm chỉ là một con thú cưng được thuần hóa, căn biển không hiểu rõ thị phi đúng sai, việc nó ăn thịt người cũng là một thói quen do tiền bối kia dưỡng ra.

Nhưng nó lại có tình cảm sâu nặng với vị tiền bối kia, không biết có phải một ngàn năm qua nó vẫn luôn chờ đợi, đợi người chủ nhân đã bỏ nó ở đây đưa đứa con sói của mình về nhà?

"Trường An, đừng nhìn nữa." Toản Địa Thử vỗ vai tôi.

Tôi cười cay đắng, thật ra cũng chẳng có gì hay ho để nhìn cả …

Tôi cố gắng quay đầu lại, khàn giọng hỏi Nha Tử thế nào rồi. Anh ta vẫy tay nói không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn.

"Làm tốt lắm."

Giọng nói của Bạch gia vang lên từ phía sau, tôi lập tức cảnh giác nhìn ông ta.

Ông ta xua tay nói: “Không cần nhìn tôi như vậy đâu, chỉ cần mấy người đưa thứ trên người của em trai này cho tôi thì tôi sẽ lập tức quay người rời đi."

Nói xong ông ta liền chỉ vào Nha Tử.

Tôi sửng sốt, sao ông ta biết được?

Bạch gia cười hai tiếng, vỗ vỗ tay, đám người William liền bước vào từ sau cánh cửa đá, người phiên dịch đang đi theo phía sau ông ta.

Đầu tiên người phiên dịch nhìn tôi một cách thận trọng, sau đó cúi đầu xuống.

Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn dáng vẻ này của gã chắc là muốn bội ước rồi, chỉ là tôi cũng không hy vọng vào việc một kẻ phản quốc lại có thể giữ lời hứa.

"Lão Yên, xin hãy nhớ kỹ lời ông nói." Bạch gia chậm rãi nói.

Vẻ mặt của ông ta rất kỳ lạ. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ông ta đột nhiên xoay người, trên tay không biết khi nào đã xuất hiện một khẩu súng, giơ tay liền bắn một phát về phía William.

Đoàng!

Viên đạn bị trượt ...

Bạch gia ngẩn cả người. Có lẽ ông ta cũng không ngờ viên đạn thế mà lại bắn trượt.

William cười âm lãnh, ông ta mở miệng nói gì đó, nhưng tôi lại nghe không hiểu.

Nha Tử khẽ dịch lại cho tôi nghe, nói là William đã nghi ngờ vị đại sư phong thủy Bạch gia tự đưa tới cửa này từ lâu, sở dĩ trước đây tỏ vẻ tin tưởng chỉ là để Bạch gia thả lỏng cảnh giác thôi.

“Ý anh là sao?” Tôi cảm thấy đầu óc mình có hơi không thể vận hành được.

Lão Yên vẫy tay ra hiệu cho tôi lúc này không nên nghĩ nhiều, sau đó nhìn chằm chằm vào đoàn trưởng Lâm: “Đoàn trưởng Lâm, tôi sẽ không truy cứu sai lầm vừa rồi của cậu. Hiện tại là lúc dùng hỏa lực chiến đấu, cậu đừng để tôi phải thất vọng nữa."

"Yên tâm đi!" Đoàn trưởng Lâm trịnh trọng gật đầu, sau đó ra lệnh. Tất cả mọi người ngoại trừ Vân Thất đều móc súng ra, đồng thời đám lính đánh thuê bên phía William cũng hành động.

Tuy nhiên nhân lực của họ đã bị tiêu hao, ít nhất thì về mặt số lượng đã không nhiều bằng chúng tôi, chưa kể ở đây chúng tôi còn có một số cao thủ như Hắc Kim Cương.

Dù im lặng suốt chặng đường, nhưng họ là những người bảo toàn được sức lực của mình một cách trọn vẹn nhất, vậy nên trận chiến tiếp theo chính là đua hỏa lực.

"Lão Yên, ông nhất định phải nhớ những gì mình nói đó!"

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị sử dụng hỏa lực, Bạch gia đột nhiên hét lớn.

Lão Yên kinh hãi nói: “Ông định làm gì?"

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên, Bạch gia lao thẳng về phía William, sau đó cả người nổ tung.

Ông ta thế mà lại cài một quả bom trên người mình?

Tôi kinh ngạc nhìn lão Yên, chưa kịp hỏi gì thì đã bị Toản Địa Thử bên cạnh ấn xuống đất.

Mùi thuốc súng dần dần tan đi, tôi vội đứng dậy, nhìn thấy một đống hỗn độn trước mặt.

Bạch gia đã biến mất. Có lẽ trong vụ nổ mạnh như vậy xương cốt của ông ta cũng đã không còn. Xung quanh còn nằm ngổn ngang một số thi thể khác.

Nhưng vừa thấy cảnh này, sắc mặt của tôi lập tức thay đổi - số người không đúng!

William với mấy tên dưới trướng của ông ta không có ở đây.

Nhưng bọn chúng làm sao có thể trốn thoát được trong một vụ nổ mạnh như vậy?

Sắc mặt lão Yên đã thay đổi, ông ấy tiến lên hai bước, kiệt sức quỳ trên mặt đất, sau đó bất lực nhìn tôi, hỏi có phải William đã chết rồi không?