Chương 1040 Lan Đình Tập Tự
Chính vào lúc này, đội trưởng Bạch đã đưa ra ý định tiếp tục kế hoạch.
Kế hoạch đã được quyết định, nhưng đội trưởng Bạch lại không thể tham gia. Lão Yên mưu tính với Bạch gia, nếu không tiến hành kế hoạch đã bị phủi bụi mười năm này thì đúng là không cam lòng!
Vì vậy, khi biết William có hứng thú với “Lan Đình Tập Tự", lão Yên đã khuyến khích cấp trên của bộ môn trong lúc lơ đãng tung ra tin cuốn sách này đang nằm trong núi Cửu Vỹ.
Quả nhiên William đã cắn câu. Lúc này Bạch gia lại tự đến cửa đề cử mình, William đương nhiên tin tưởng ông ta, dù sao mười mấy năm nay ông ta cũng không hề đến gần 701.
Để chân thật hơn, Bạch gia thực sự đã dẫn đường cho William, chỉ vì mỗi giây phút cuối cùng này.
“Mấy người đã quyết định để Bạch gia hy sinh à?" Tôi không thể tin nổi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạch gia là cháu trai của đội trưởng Bạch, đội trưởng Bạch đã mất rồi, sao chúng tôi có thể để cháu trai mà bà ấy đã chờ đợi mười mấy năm nhận lấy kết quả như vậy được?
Lão Yên lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng nói mình không kêu Bạch gia hy sinh, ông ấy chỉ yêu cầu Bạch gia giữ chân William vào thời khắc mấu chốt thôi.
Tôi im lặng không nói gì, xét việc đến tận giây phút cuối cùng William vẫn đề phòng Bạch gia thì có lẽ trên suốt chặng đường ông ta gần như không tìm được cơ hội ra tay, hoặc là nói ông ta biết William sẽ không tin tưởng mình, nên mới quấn bom quanh người, hy vọng có thể hoàn thành bước cuối cùng của nhiệm vụ.
Tôi mất thời gian rất lâu để tiêu hóa xong lượng tin tức này, sau đó mới hỏi lão Yên đã hứa gì với Bạch gia, khiến cho Bạch gia trước khi hy sinh lại nhắc đi nhắc lại mãi.
Lão Yên buồn bã mất mát, cười gượng nói thực ra ông ấy cũng không hứa hẹn điều gì lớn lao với Bạch gia, chỉ là Bạch gia muốn ông ấy báo thù cho đội trưởng Bạch.
Tôi chợt nhận ra, Bạch gia cũng là một kẻ ngốc. Dù ông ta không nói thì lão Yên cũng sẽ cố gắng hết sức để trả thù cho đội trưởng Bạch, nhưng ông ta lại dùng một việc tưởng chừng như nặng nề nhưng lại là khúc mắc trong lòng của lão Yên để trao đổi...
Nói trắng ra thì, Bạch gia căn bản không mong đợi nhận được thứ gì từ 701 cả.
Dù đã lang thang ở bên ngoài hơn mười mấy năm do sự sắp đặt của đội trưởng Bạch, dù rằng trong mắt người ngoài ông ta là một tên phản bội, là kẻ đào tẩu, là một người xấu tội ác tày trời, nhưng ông ta vẫn luôn luôn hoàn thành sứ mệnh của quốc gia.
Thậm chí không tiếc trả giá bằng mạng sống của mình.
Tôi chợt nhớ đến một câu: Tại sao trong mắt tôi luôn rưng rưng nước mắt? Bởi tôi yêu sâu sắc đất nước này …
“Từ khi nào ông biết Chiêu Lăng có ‘Lan Đình Tập Tự’?” Giáo sư Hứa hỏi.
Lão Yên lại lắc đầu nói mình cũng không biết, chỉ là căn cứ vào ghi chép lịch sử, cho nên nhiệm vụ chính lần này của chúng tôi không phải mang về "Lan Đình Tập Tự" mà là giữ chân William.
Chẳng trách... Lần này khi cấp trên ra lệnh đã nói rõ có thể giết người, thì ra nhiệm vụ chính của chúng tôi là cái này...
Tôi thở dài, không biết nên tỏ vẻ thế nào, thật sự không nói nên lời, bởi vì Bạch gia đã không còn, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành.
Tôi ấp úng nói: “Cấp trên có biết thân phận thực sự của Bạch gia không?”
Bạch gia đã chết, William cũng đã chạy thoát, nói những chuyện khác cũng không có ý nghĩa gì, thứ tôi quan tâm chính là thân phận của ông ta có được làm sáng tỏ hay không.
Lão Yên lắc đầu lần thứ ba, lần này ông ấy không nói gì, vì ông ấy đã nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.
Tôi siết chặt nắm tay, thật ra tôi rất muốn đấm lão Yên một cái, bởi vì ông ấy quả đúng là một tên khốn nạn, kế hoạch này căn bản không đáng tin cậy chút nào.
Cách đây hơn mười năm nó có thể tiến hành là vì hỏa lực lúc đó chưa đủ phát triển. Nhưng bây giờ để một mình Bạch gia mạo hiểm thì lại không lý trí chút nào.
Nhưng tôi cũng không biết nên nói gì với lão Yên đang trong bộ dạng như thế này…
****4:
“Đi thôi, đừng ở lại đây nữa.” Toản Địa Thử vỗ vai chúng tôi rồi dẫn đầu đi ra khỏi cửa đá.
Những người khác gặp phải biến cố này cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng đi theo Toản Địa Thử ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại tôi và lão Yên.
Cuối cùng, lão Yên chậm rãi đứng dậy, cả người nháy mắt như như già đi, run rẩy bước ra khỏi cửa đá mà không nói một lời.
Sau khi chúng tôi vất vả đi ra khỏi Chiêu Lăng, quân lính của đoàn trưởng Lâm đã đợi sẵn, đoàn trưởng Lâm cũng vội vã rời đi, bởi vì anh ta vẫn chưa biết được thiệt hại của căn cứ ở núi Cửu Vỹ.
Đoàn trưởng Lâm chỉ lấy đi một ít ngọc thạch đào được từ bên dưới thiên điện, còn những vật khác thì không động đến.
Lão Yên hỏi anh ta có cần giúp đỡ không, nhưng đã bị từ chối. Đoàn trưởng Lâm nói họ sẽ không ở lại núi Cửu Vỹ lâu, sau khi kiểm kê lại những tổn thất trong căn cứ thì sẽ lập tức nhổ trại, dù sao thì nhiệm vụ của họ cũng không phải canh giữ chỗ này.
"Lão Yên, tôi không rõ sự tồn tại của mấy người có nghĩa gì? Nhưng tôi biết nó không khác khi chúng tôi ra chiến trường là mấy. Những người rời đi hoặc sẽ hy sinh, hoặc là liệt sĩ. Cho dù những người khác trên thế giới có thừa nhận hay không, họ vẫn sẽ sống mãi trong tim chúng tôi."