← Quay lại trang sách

Chương 1041 Lan Đình Tập Tự

“Dù là chiến trường ngoài biên giới hay mặt trận ẩn giấu, vì tổ quốc, đều sẽ có một nhóm người sẵn sàng lấy mạng sống của mình để bảo vệ! Bởi vì họ yêu đất nước này, yêu đến sâu sắc."

Đoàn trưởng Lâm để lại một câu như vậy.

Lão Yên không trả lời, đoàn trưởng Lâm cũng không nói nhiều. Anh ta chào chúng tôi theo kiểu quân đội rồi dẫn mọi người rời đi.

“Đoàn trưởng."

Đúng lúc này, Vân Thất cả người đầy vết thương gọi đoàn trưởng Lâm.

Đoàn trưởng Lâm nhìn anh ta, thở dài: "Tôi biết cậu sắp rời đi, nhưng ít nhất cậu cũng phải đi theo tôi để dưỡng thương rồi mới đi được chứ?"

"Không cần, vết thương này nhìn qua thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng chỉ là do bị phản phệ thôi. Đi theo chú, tôi cũng không hồi phục nhanh hơn chút nào đâu.” Giọng điệu của Vân Thất tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo thái độ thành thật đáng tin.

Đoàn trưởng Lâm thở dài một cách nặng nề: “Nếu tôi đã hứa với cậu rồi thì sẽ không ngăn cản, nhưng cậu dự định đi đâu?”

Vân Thất mỉm cười, sau đó nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Thế giới rộng lớn như này luôn có chỗ cho tôi trú ẩn, còn nếu tệ hơn chút thì còn có núi sâu rừng già. Chú Lâm, chú biết bản lĩnh của tôi mà, đi đâu cũng sẽ sống tốt thôi. Nếu mấy năm sau mà tôi may mắn tránh được một kiếp thì tôi sẽ đi tìm mọi người."

Sắc mặt ban đầu của đoàn trưởng Lâm đã thay đổi, sau khi nghe được câu cuối thì dịu lại, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi sẽ không ép cậu, Vân Thất, nếu không thể ở bên ngoài nữa hoặc là muốn trở về, vậy thì cậu nhất định phải tìm tôi đấy, biết chưa?

“Biết rồi." Vân Thất mỉm cười: "Chú Lâm, bây giờ tôi phải đi rồi."

Sau đó Vân Thất nhìn tôi, nhẹ giọng gọi: "Trường An, tôi có thể nói riêng với cậu vài câu được không?"

"Tất nhiên là được." Tôi nhanh chóng đi tới một bên với anh ta.

Vân Thất im lặng một lúc lâu, sau đó tháo mũi tên bạc ra khỏi thắt lưng rồi đưa cho tôi.

Tôi khó hiểu hỏi anh ta đây là có ý gì?

“Cho cậu đó.” Giọng điệu hờ hững của anh ta làm tôi giật cả mình.

Tôi cũng không ngốc, nhìn bộ dáng Vân Thất sử dụng mũi tên này cũng có thể biết mũi tên này đối với anh ta mà nói chẳng khác gì sự tồn tại của ngọc Huyền Thiên đối với tôi là bao, thế mà anh ta cứ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà tặng nó cho tôi?

Anh ta cười cười: “Cậu cũng biết tôi căn bản không sống thêm được mấy năm nữa đúng không? Thay vì tôi đem theo mũi tên này để rồi ngày nào đó nó không thấy được ánh mặt trời nữa, vậy không bằng để nó theo cậu, có lẽ còn có thể phát huy tác dụng của nó."

"Nhưng mà lỡ như..." Tôi nói đến nửa chừng đã bị Vân Thất ngắt lời, anh ta mỉm cười, chỉ vào Côn Bố và nói, chẳng lẽ cậu không tin vào y thuật của cậu ta sao?

Tôi ngay lập tức không nói nên lời, quả thật, tuy Côn Bố không phải là bác sĩ nhưng từ xưa y độc là cùng một nhà. Những chuyện mà anh ta đã đưa ra kết luận rất khó để thay đổi.

Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao lại là tôi?

Những người có mặt ở đây, dù là đoàn trưởng Lâm đã chăm sóc anh ta nhiều năm, hay là Toản Địa Thử cực kỳ quen thuộc với nhà họ Vân đều phù hợp với mũi tên này hơn tôi.

Dường như Vân Thất nhìn ra được suy nghĩ của tôi, anh ta chậm rãi nói: “Bởi vì đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người có hoàn cảnh giống mình, chỉ là cậu không may mắn như tôi. Tôi sẽ sớm muốn thoát khỏi áp lực từ người đời rồi, nhưng cậu thì vẫn cần phải gánh vác trọng trách và tiến về phía trước."

Trong lòng chua chát, tôi đưa tay nhận lấy mũi tên Phá Vân của nhà họ Vân, trịnh trọng nói: "Vân Thất, mặc dù tôi và anh quen nhau không lâu, nhưng nếu anh đã tin tưởng tôi, giao cho tôi mũi tên Phá Vân này, thì tất nhiên tôi cũng sẽ trân trọng nó, cố gắng hết sức để nó phát huy được tác dụng vốn có của mình.”

Vân Thất mỉm cười vui vẻ. Đây là nụ cười vui vẻ nhất mà anh ta đã cười trong những ngày mà tôi quen biết anh ta!

Nói xong, Vân Thất quay người, nói một câu hẹn gặp lại với mọi người rồi chậm rãi đi xuống núi.

Vốn dĩ trên người anh ta bị thương nên không thể đi nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát anh ta đã biến mất không thấy bóng dáng, thậm chí chúng tôi còn chưa kịp phản ứng.

Hốc mắt của đoàn trưởng Lâm có hơi đỏ, cuối cùng anh ta lau mặt rồi vẫy tay với chúng tôi, không nói gì rồi dẫn theo nhóm binh lính rời đi, chỉ để lại mấy người chúng tôi ở lại.

"Lão Yên, chúng ta cũng đi thôi." Bóng dáng của đám người đoàn trưởng Lâm đã biến mất, lúc này giáo sư Hứa mới nhẹ giọng nói.

Sở dĩ ông ấy cẩn thận như vậy là vì sợ kích thích đến lão Yên, dù sao chuyến đi này cũng xem như là vừa mất tốt lại thiệt xe, hơn nữa lúc bắt đầu cũng là ông ấy tự chủ trương với Bạch gia, nếu thành công thì còn dễ ăn nói, nhưng hiện tại đã thất bại, không chỉ tất cả công lao của Bạch gia đều sẽ bị xóa bỏ, thậm chí ngay cả lão Yên lúc về cũng rất có thể sẽ bị cấp trên xử phạt.

Bởi vì tuy chúng tôi đã mang về “Lan Đình Tập Tự”, nhưng nó cũng không đủ để đền bù tổn thất thương vong của chúng tôi.

Nhưng dù sao thì lão Yên cũng là đội trưởng. Ông ấy cố gắng duy trì cảm xúc, ra hiệu cho chúng tôi lập tức quay trở lại Yến Kinh.

Tình huống ở đây không thể che giấu được, chúng tôi càng về sớm thì mới càng dễ ổn định tình hình. Lỡ như để tên khốn Lưu Hàn Thu dẫn đầu đưa chuyện này ra ánh sáng thì e là sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn.

Tôi nhìn ông ấy run rẩy đi ở phía trước, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua Chiêu Lăng bị chôn vùi trong núi sâu, trong lòng cảm thấy khó chịu ----- 701 vẫn còn quá yếu.

Có lẽ chúng tôi là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực về lăng mộ, nhưng xét về hiệu quả chiến đấu thì chúng tôi vẫn rất kém cỏi.

Khả năng chiến đấu một mình của chúng tôi quả thực rất mạnh, nhưng một khi gặp phải người trực tiếp kéo theo một nhóm lính đánh thuê như William thì khuyết điểm của chúng tôi sẽ lộ ra rất rõ ràng.

Không được …

Tôi hít một hơi thật sâu. Nếu 701 đã có trách nhiệm bảo vệ bảo vật quốc gia thì tất nhiên không thể có khuyết điểm rõ ràng như vậy!

Tôi hạ quyết tâm, khi trở lại Yến Kinh sẽ bàn bạc với lão Yên một chút, đưa vấn đề này vàoChương trình họp.

William, lần sau gặp lại, tôi sẽ không để ông chạy thoát!

Tôi thầm thề trong lòng — Để bảo vệ đất nước và danh dự của 701, lần sau chúng tôi tuyệt đối sẽ không thất bại nữa!