Chương 1042 Thần Kiếm Thái A
Từ Thiểm Tây trở về, có thể nói chúng tôi đã bị tổn hại nặng nề, hơn nữa vào phút cuối cùng còn không thể bắt được William nên cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Thậm chí cả "Lan Đình Tập Tự" chúng tôi cũng không tìm kiếm mà là trực tiếp giao cho đội khảo cổ quốc gia, sau đó mọi người đều tập trung về 701 để dưỡng thương.
Tay phải của tôi vốn đã gần như tàn phế, nhưng sau khi trở về Yến Kinh, cấp trên của bộ phận biết được tình trạng của tôi nên đã tìm đội ngũ y tế giỏi nhất ở Yến Kinh để phẫu thuật cho tôi!
Phải mất cả tháng trời tôi mới bình phục trở lại. Mặc dù trên mu bàn tay và lòng bàn tay đều có những vết sẹo xấu xí nhưng ít nhất tay tôi vẫn có thể dùng được.
Nhưng sau cú đả kích này, lão Yên trông như đã già đi vài tuổi vậy. Không ai trong chúng tôi dám quấy rầy ông ấy, chỉ có thể để ông ấy một mình yên lặng.
Cũng không thể trách được, trước khi đội trưởng Bạch chết vẫn chưa thể giải oan, thanh danh của Bạch gia lại càng không cần phải nói, cho dù hai người họ có hy sinh mạng sống vì đất nước thì cũng không được ghi vào sử sách của 701, điều này khó tránh khỏi khiến lão Yên cảm thấy khó chịu đau khổ.
Nhưng ông ấy đã khôi phục tâm trạng rất nhanh. Khoảng một tuần sau khi tôi xuất viện, ông ấy đã đến tìm đến tôi, nói sắp tới đây ông ấy sẽ sắp xếp lại một phần tư liệu. Phần tư liệu này đã được 701 thu thập trong vòng năm năm, hiện tại có một số manh mối, ông ấy cần phải đặt hết tâm tư vào nó.
Nhưng ông ấy cũng không nói thêm thông tin cụ thể nào, chỉ bảo tôi mấy ngày tới đừng chạy lung tung, nói không chừng ông ấy sẽ tập trung mọi người bất cứ lúc nào.
Thật ra tôi muốn chạy, nhưng lại không có nơi nào để đi, chỉ là trong lòng tôi vẫn không thể quên được cô Tứ.
Tôi thường xuyên cầm ngọc Huyền Thiên mà tưởng nhớ đến cô ấy, thông qua nhiều nguồn tin khác nhau hỏi thăm cô ấy, thậm chí còn sai người đến hỏi Lưu Hàn Thu, bị ông ta chế nhạo một hồi lâu, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Cô ấy giống như ngày xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy, đến hay đi đều không để lại tiếng động.
“Cô ấy sẽ còn quay lại chứ?” Tôi tự lẩm bẩm với chính mình.
Đột nhiên, bả vai bị đánh một cái: "Này, cậu còn đang tương tư gì vậy? Đi, anh đây đãi cậu ăn món ngon."
“Ngày này mà ăn thịt dê nướng thì không ổn cho lắm.” Tôi kéo bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi và lắc đầu với Nha Tử.
Bây giờ đang là tháng năm, nhiệt độ ở Yến Kinh nóng đến mức khiến nước trong cơ thể con người như muốn bốc hơi, tôi không muốn đi chịu tội đâu.
Nha Tử chậc lưỡi: “Anh đây cũng đâu có nói sẽ đãi cậu thịt dê nướng."
Tôi nhướng mày, hỏi anh ta thế ăn cái gì, anh ta nháy mắt với tôi một cách bí ẩn, nói đến rồi sẽ biết.
Tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, ngồi ngốc trong ký túc xá mà chỉ nghĩ đến cô Tứ cũng là một sự tra tấn, nên tôi cứ thế mà đi theo anh ta ra khỏi 701, nhưng khi vừa đến trước cửa Cục Di Tích Văn Hoá thì đã bị cô Thu mặc một bộ đồ đỏ chặn lại.
Chị ấy vốn còn đang vội chạy vào trong, nhưng khi nhìn thấy chúng tôi thì lập tức dừng lại: "Này, hai người đi đâu thế? Đưa chị đây đi cùng nhé."
"Chị Thu?" Tôi kinh ngạc nhìn chị ấy. Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm qua lão Yên còn nhắc đến chị ấy, nói phải vài ngày nữa chị ấy mới trở về.
Lần này chị Thu cũng xem như là bị hố một trận, sau khi bộ đội biên giới yêu cầu chị ấy hỗ trợ thì lại không nỡ để chị ấy về, nên họ đã dùng nhiều cách để giữ chị ấy lại.
Không phải vũ khí xảy ra vấn đề thì chính là có một nhiệm vụ cần đến chị ấy. Cứ đi đi lại lại như thế, kết quả chị ấy đã bị trì hoãn ở biên giới mấy tháng.
Nhưng nghe nói chị Thu ở đó sống như cá gặp nước, vô cùng vui vẻ.
Cô Thu nhướng mày: “Sao, nghe giọng điệu này của cậu là không chào đón tôi trở về à?”
"Làm sao có thể?" Tôi cười gượng hai tiếng, cũng không phải là không chào đón chị ấy trở về, chỉ là trong khoảng thời gian này tôi quá thoải mái, không luyện tập phi đao nhiều, lần này chị ấy tới nhất định sẽ muốn kiểm tra tôi, đến lúc đó e là tôi sẽ không thể trốn thoát.
Cô Thu liếc mắt một cái đã nhìn ra được manh mối, hỏi có phải tôi không chịu luyện tập không?
Tôi cười ha hả hai tiếng nhưng lại không kiếm được lý do, nên đành nhờ Nha Tử giúp đỡ. Ai ngờ tên khốn Nha Tử này lại như không nhìn thấy lời cầu cứu của tôi mà quay đầu sang một bên, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
"Đi, hôm nay luyện tập thêm." Cô Thu tiến tới nắm lấy quần áo tôi rồi kéo tôi vào trong.
Tôi trong cái khó ló cái khôn: “Chị Thu này, chẳng lẽ chị không cần báo cáo nhiệm vụ sao?”
Bước chân của cô Thu dừng lại một chút, sau đó ném tôi cho Nha Tử: "Hôm nay tạm tha cho cậu một lần, được rồi. Các cậu đi chơi đi! Tôi còn có việc tìm lão Yên."
Nói xong, chị ấy bước vội vào Cục Di Tích Văn Hoá, tôi lo lắng nhìn bóng lưng chị ấy, hỏi Nha Tử chị ấy chắc sẽ không có chuyện gì đâu ha?
“Không phải cô ấy vẫn luôn như vậy sao? Có thể có chuyện gì được chứ, đi đi đi, chúng ta đi ăn đồ ngon." Nha Tử đẩy kính râm lên rồi kéo tôi bỏ chạy.