Chương 1043 Thần Kiếm Thái A
Tôi hừ lạnh: “Không phải vừa nãy anh không thèm để ý đến tôi à?”
“Làm gì có?" Nha Tử khịt mũi, sau đó cưởi cười lấy lòng, nói nể tình anh ta đãi tôi một bữa ăn ngon mà đừng so đo với anh ta nữa.
Tôi chậm rãi gật đầu, nói không so đo cũng được, nhưng bữa ăn này nhất định phải ăn ngon, nếu không ngon thì tôi sẽ không cho qua nhẹ nhàng đâu.
Nha Tử gật đầu như gà mổ thóc, sau đó kéo tôi đi một mạch vào thành phố rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ thậm chí cả tên còn không có, khiến tôi suýt nữa đã bị lạc đường.
“Anh đang đi đâu vậy?” Tôi cau mày hỏi.
Nha Tử cười ha hả đáp: "Đừng lo, chúng ta sắp đến rồi".
Dọc đường anh ta đã nói câu này không dưới mười lần, có quỷ mới tin anh ta.
Quả nhiên, sau khi vòng vèo trong con hẻm này thêm gần nửa tiếng anh ta mới dừng lại trước một quán có mặt tiền rộng chưa đầy một mét.
Phía trên quán chỉ viết có hai chữ, nhưng chúng lại nguệch ngoạc đến mức tôi gần như không đọc được.
“Đây là chỗ nào thế?” Tôi bị Nha Tử kéo vào, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, đây không phải là hắc điếm (*) đó chứ?
(*) Hắc điếm: Danh từ (từ cổ) Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp).
Nha Tử ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: “Cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi đợi anh nhé."
“Đi đi đi, lại gần tôi vậy làm gì?” Tôi ghét bỏ đẩy anh ta ra, sau đó tùy tiện tìm một chiếc ghế đẩu trong quán ngồi xuống.
Quán này cũng nhỏ đến đáng thương, nhắm chừng còn chưa đến mười mét vuông, bên trong chỉ có ba chiếc bàn dài, mỗi chiếc bàn dài cũng chỉ có một chiếc ghế dài, nói là tùy tiện ngồi, nhưng thực tế cũng không có lựa chọn nào khác cả.
Tôi ngồi đó chán muốn chết, xuyên qua cửa sổ không tính là trong suốt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, con hẻm này thật sự rất sâu, tôi đi vào thời gian lâu vậy mà cũng không thấy một bóng người, ngay cả tiếng người nói chuyện cũng không có.
Yến Kinh có rất nhiều ngõ lớn hẻm nhỏ, cả những ngõ bị ẩn sâu cũng có, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại không có tiếng người nói chuyện thì rất hiếm.
Tại sao Nha Tử lại muốn đến đây để ăn?
Tôi cau mày, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, không khỏi cẩn thận hơn.
“Đến đây!"
Giọng nói của Nha Tử kéo suy nghĩ của tôi về. Khi quay đầu lại, tôi thấy anh ta đang cầm một chiếc khay gỗ, phía trên còn bốc khói trắng nghi ngút.
Anh ta đặt khay lên cái bàn trước mặt tôi một cái rầm, bộ dáng như đại gia tôi đây đang thưởng cho cậu: "Ăn đi."
Tôi nghiêng người nhìn phía anh ta, liền thấy một người đàn ông đứng cách bàn của chúng tôi không xa, nửa người bị rèm cửa che khuất, hai tay như đang bận rộn làm gì đó.
Có lẽ anh ta nhận thấy ánh mắt của tôi nên hơi ngẩng đầu lên, tần mắt chạm vào mắt tôi, sau đó gật đầu với tôi.
“Cận nhìn anh ta làm gì, ăn đi chứ." Nha Tử xoay đầu tôi lại, tôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thổi ập vào mặt mình.
Tôi khó hiểu nhìn luồng khí lạnh đó: “Đây là cái gì?”
“Cậu ăn thử xem." Nha Tử lấy lòng nói.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn anh ta, sau đó ngả người ra sau: "Nói đi, có chuyện gì cần tôi?"
Hôm nay anh ta ân cần một cách quá đáng, rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Nha Tử đẩy tôi một cái: “Ai da, cậu ăn trước đi rồi nói.”
Tôi không thể lay chuyển được anh ta, người này khi nghiêm túc thì còn đỡ, nhưng khi thực sự muốn gì đó thì lại giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy. Cho dù trên thực tế tôi nhỏ hơn anh ta hai tuổi thì cũng không có một chút tác dụng nào.
“Được rồi được rồi, coi như tôi sợ anh, tôi ăn đây.” Tôi cầm chiếc muỗng bên cạnh múc trong chén một muỗng đầy. Không nói thì thôi, một ngày nóng như này mà ăn đồ lạnh thì đúng là rất hấp dẫn người khác.
Toàn bộ món ăn này có màu trắng giống như sữa bò, ăn vào miệng cũng có vị như sữa bò. Nhưng cảm giác lại không giống với sữa bò tôi đã từng uống trước đây.
"Đây là cái gì?" Tôi tò mò hỏi.
Nha Tử cười hì hì, đắc ý nói: "Trước đây cậu chưa từng ăn qua phải không? Tôi là người duy nhất có thể tìm được nơi này đó. Ông chủ ở đây chỉ bán đồ ăn cho một vài nhà hàng gần đây nên mới ẩn trong con hẻm nhỏ này. Nếu không nhờ tôi thì cậu cũng không thể ăn nó được đâu.”
Tôi bảo anh ta đừng nói nhảm nữa, mau nói tôi biết đây là gì.
Có một thứ hình vuông trong suốt ẩn dưới món màu trắng, khi ăn vào sẽ thì cảm thấy thoải mái không thể tả, cảm giác nóng nực trong cơ thể lập tức tiêu tan. Không thể không nói đây là một sự kết hợp hoàn hảo của mùa hè.
Nha Tử cũng ăn một miếng: “Ông chủ nói thứ này gọi là trà sữa bò. Tôi nghĩ, trà không phải nóng sao? Sao có thể lạnh được, nên đã đến đây ăn hai lần. Chưa kể món này chỉ ăn một lần là nghiện rồi, trời nóng thế này mà ăn một miếng thì quả là vô cùng thoải mái.”
Trà sữa bò?
Khó trách nó có mùi sữa, đây là thứ tốt, cho dù 701 có vật tư dồi dào thì sữa bò cũng không phải thứ mà mỗi ngày đều chuẩn bị được. Chẳng trách ông chủ chỗ này chỉ bán cho mấy hộ ở gần đây thôi.
Nơi này mặc dù hẻo lánh, nhưng cũng không xa khu trung tâm thành phố lắm. Những người sống ở đây đều không phú thì quý, đúng là ông chủ tiệm chỉ cần một vài khách hàng như thế này thôi cũng đủ rồi.