Chương 1044 Thần Kiếm Thái A
Tôi ăn mấy ngụm, đợi đến khi cả người đều lạnh thì mới hỏi anh ta rốt cuộc có chuyện gì?
“Giữa hai chúng ta có chuyện gì mà không thể nói chứ, đừng lòng vòng nữa.” Tôi gõ gõ mặt bàn, nhìn Nha Tử đang do dự, tò mò không biết anh ta rốt cuộc bị sao vậy.
Nha Tử thở dài, trông có vẻ uể oải, không hề có chút tinh thần nào như khi giới thiệu trà sữa bò cho tôi vừa rồi.
“Về chuyện này, thực ra tôi có chút không nói nên lời." Nha Tử gãi đầu khó xử.
Bây giờ tôi càng ngạc nhiên hơn. Vì độ tuổi gần bằng nhau nên quan hệ của tôi và anh ta trong 701 có thể nói là tốt nhất.
Phía trên thì tôi kính trọng lão Yên và giáo sư Hứa, còn Côn Bố thì hơi lạnh lùng, chị Thu thì lại không thường xuyên ở 701. Vì thế thời gian tôi đi chơi với Nha Tử là nhiều nhất.
Anh ta có chuyện gì đều sẽ luôn thẳng thắn nói ra, lần này mời tôi đi ăn trà sữa bò nhưng lại là lần đầu ấp úng lâu như vậy.
Tôi nghiêm túc nói với anh ta rằng có gì muốn nói thì cứ nói ra, chỉ cần là điều có thể làm được thì tôi sẽ không từ chối.
Anh ta nhìn tôi, một lúc sau mới hạ quyết tâm nói ra lời trong lòng.
Tôi vừa nghe xong đã lập tức bị sốc: "Anh điên rồi à?"
Nha Tử vội vàng nhìn xung quanh, cuối cùng trừng mắt nhìn tôi một cái. Lúc này tôi mới ý thức được giọng mình hơi to nên vội hạ giọng: “Anh có biết mình đang nói cái gì không?”
"Tất nhiên là biết, nếu không tôi đã không cần phải khó xử như vậy." Nha Tử rầu rĩ nói.
Tôi mắng một câu đáng lắm, có suy nghĩa như vậy thì rầu cũng đáng.
Thế mà Nha Tử lại muốn giáo sư Hứa quay trở lại đội khảo cổ!
Chính đám khốn nạn đó lúc trước đã đuổi giáo sư Hứa đi. Cho dù bây giờ họ hối hận và nhận ra giá trị của giáo sư Hứa thì sao, để giáo sư Hứa quay trở lại cũng chỉ vì tay nghề của ông ấy thôi.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà họ có thể đối xử với giáo sư Hứa như vậy?
Lúc muốn lợi dụng thì lợi dụng, khi muốn vứt bỏ thì liền vứt bỏ?
****
Tôi thừa nhận rằng đội khảo cổ quốc gia cũng có những đóng góp cho đất nước, sự tồn tại của họ dĩ nhiên không thể xóa nhòa, nhưng điều này cũng không thể xóa bỏ được những tổn thương mà họ gây ra cho giáo sư Hứa.
Tôi nhớ trước đây Nha Tử vẫn rất ghét đội khảo cổ quốc gia, không thèm để họ vào mắt cơ mà. Sao bây giờ lại đổi tính thế?
"Không phải tôi đổi tính, mà là thầy..." Nha Tử gãi đầu, nói giáo sư Hứa vẫn rất thích làm việc với văn vật, tuy ở trong 701 ông ấy có thể tiếp xúc trước tiên với văn vật, nhưng những văn vật đó rất nhanh sẽ được chuyển đến nơi khác, khiến ông ấy khó tiếp thu và phát triển tài năng của mình.
Nha Tử thở dài: "Tôi biết thật ra thầy ấy rất muốn quay trở về. Đội trưởng đội khảo cổ lúc trước đuổi thầy đi cũng đã già, hiện tại đang tìm kiếm người nối nghiệp đời tiếp theo. Trường An, chắc là cậu biết tôi đang nói gì phải không?"
Tôi biết, tất nhiên là tôi biết chứ.
Ý của anh ta rõ ràng như vậy thì sao tôi lại không nghe hiểu cho được?
Đơn giản là bây giờ những người đó muốn mời giáo sư Hứa về làm trưởng nhóm, còn giáo sư Hứa hiển nhiên cũng đang do dự.
Quả thực, bản lĩnh của ông ấy ở trong đội khảo cổ quốc gia đương nhiên sẽ có thể phát huy được vai trò lớn hơn, nhưng ông ấy thực sự từ bỏ được 701 à?
701 không giống với các bộ phận khác, nếu không có việc cần hợp tác thì gần như là sẽ không được gặp mặt người ngoài.
Cho dù ông ấy thật sự bỏ được 701 thì liệu có thể bỏ được Nha Tử không?
Người trong 701 đều không có thân phận. Nếu giáo sư Hứa đến đội khảo cổ quốc gia thì tất nhiên ông ấy sẽ lấy một thân phận khác. Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ông ấy muốn vạch ra ranh giới rõ ràng giữa mình và Nha Tử. Thứ nhất là vì để tránh làm bại lộ thân phận của Nha Tử, thứ hai cũng là vì không hy vọng bản thân sau này trở thành người bị thế lực đối địch dùng để uy hiếp Nha Tử.
Tôi thở dài: “Giáo sư Hứa nói thế nào?”
“Thầy ấy thì có thể nói gì chứ?" Nha Tử cười khổ: "Nếu thầy ấy đã quyết định, lão Yên nhất định sẽ không ngăn cản, tôi cũng sẽ không tới tìm cậu. Trong lòng thầy ấy thì muốn đi, nhưng vì 701, vì tôi nên thầy ấy vẫn chưa thể đưa ra quyết định.”
“Vậy anh muốn tôi làm gì?” Tôi càng cảm thấy lạ, chuyện như này anh ta tìm tôi thì có ích lợi gì, chỉ có thể khuyên giáo sư Hứa vài ba câu, nhưng đứng ở lập trường của mình thì tôi là người không thích hợp khuyên ông ấy nhất.
Nha Tử gõ gõ bàn, nói không cần khuyên thầy ấy, cậu chỉ cần nhờ lão Yên nói với thầy của tôi, hiện tại 701 không cần thầy ấy nữa, tôi có thể thay thế chỗ của thầy ấy.
Tôi khiếp sợ nhìn Nha Tử, xác định thêm lần nữa rằng anh ta có biết bản thân mình đang nói cái gì không?
“Biết chứ!" Nha Tử nghiêm túc nói: "Tôi biết điều này sẽ khiến thầy đau lòng, nhưng ít nhất có thể khiến giấc mơ của thầy ấy thành hiện thực."
“Tôi đệt mịa anh.” Tôi cạn lời trừng mắt nhìn anh ta: “Bộ đầu óc thông minh của anh bị chó ăn mất rồi à? Anh cho rằng giáo sư Hứa sẽ tin những gì chúng ta nói hay sao?”
Giáo sư Hứa không phải kẻ ngốc. Một chuyện rõ ràng như vậy ông ấy không có khả năng không nhìn ra, đến lúc đó sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn thôi. Giáo sư Hứa dù không muốn đi cũng phải rời đi, còn Nha Tử dù muốn ở lại cũng không thể ở lại.