← Quay lại trang sách

Chương 1045 Thần Kiếm Thái A

Ầm ĩ một trận như vậy, sợ là sau này gặp lại sẽ rất khó xử.

"Vậy cậu nghĩ cho tôi biện pháp khác đi, Trường An, cậu có nhiều ý kiến hay, cậu giúp tôi đi mà." Anh ta xòe tay ra, bộ dáng như đang làm nũng với tôi.

Tôi uống hết trà sữa bò trong chén, sau đó phân tích tính khả thi của vấn đề này cho anh ta. Bây giờ chuyện giáo sư Hứa muốn quay lại đội khảo cổ quốc gia chỉ là suy đoán của Nha Tử, còn chính xác ông ấy nghĩ như thế nào thì gần như không ai biết được, vì vậy trước tiên chúng tôi phải làm rõ về vấn đề này - nguyện vọng muốn đi của giáo sư Hứa có mãnh liệt hay không?

Nha Tử ngẩn người ra, chỉ cần là việc liên quan đến giáo sư Hứa thì anh ta sẽ bị mắc kẹt, cũng không biết tìm ai thương lượng nên chỉ có thể nói với tôi.

"Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể biết được?" Nha Tử đau đầu hỏi.

Ngón tay tôi chậm rãi gõ lên bàn, trong nhất thời không thể nghĩ ra được cách nào hay.

“Chuyện này cũng không gấp lắm đúng không?" Tôi hỏi Nha Tử.

Anh ta lắc đầu, nói gấp nhưng thật ra lại không vội, anh ta chỉ muốn quyết định sớm hơn chút để tránh việc ngày nào cũng phải suy nghĩ.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, nói đáng lắm. Cái gì cũng chưa làm rõ đã ngồi đây làm ầm ĩ. Lỡ như giáo sư Hứa không muốn đi thì sao?

"Tôi hiểu thầy ấy."

Đối với lời trách cứ của tôi, anh ta chỉ nhìn tôi rồi nói một cách nghiêm túc.

Tôi thở dài, nếu đã vậy thì tôi chỉ có thể nghĩ cách giúp anh ta thôi.

“Anh có thể nói chuyện này với tôi ở 701. Tội gì phải chạy đi xa như vậy?" Tôi mỉm cười bất đắc dĩ. Nếu giáo sư Hứa thực sự muốn đi thì tôi cũng sẽ cảm thấy vui mừng.

Nha Tử cười nói: “Ở 701 không thể nói, lão Yên với thầy của tôi rất tinh ý, lỡ như để hai người đó sinh nghi thì coi như xong.”

Hên là anh ta còn biết điều này!

"Được rồi, chúng ta về thôi." Tôi đứng dậy vỗ vỗ quần áo của mình, nhưng Nha Tử lại tở vẻ thần bí nói mình không thể trở lại, khó có được một hôm ra ngoài chơi, anh ta phải quẩy banh nóc mới được.

Nói xong, anh ta hỏi: “Cậu đã từng đến Thiên An Môn chưa?”

Tôi nghe anh ta nói vậy thì lập tức ngẩn cả người. Tôi đã ở Yến Kinh được vài năm, nhưng đúng là chưa đến Thiên An Môn lần nào, bởi vì tôi nếu không phải đang làm nhiệm vụ thì chính là đang dưỡng thương. Anh ta vừa nói vậy liền khiến tôi cảm thấy hứng thú.

Thế là hai chúng tôi gói thêm hai phần trà sữa bò và hai phần bánh xèo từ các quầy hàng khác rồi đi thẳng đến quảng trường Thiên An Môn.

Khi còn trong quân đội, chú Trần đã nhiều lần mô tả cho tôi khung cảnh của Thiên An Môn. Tôi cũng từng mơ ước được đến chỗ này, nhưng không ngờ sau khi đến Yến Kinh thời gian lâu vậy mới thực sự đến được đây.

Tôi sờ chiếc lọ trên cổ, thì thầm: Chú Trần, cháu đưa chú tới đây, chú có thấy được không?

Nói đến thì lại tiếc nuối, mặc dù chú Trần rất quen thuộc với khung cảnh của Thiên An Môn, nhưng chú ấy lại chưa từng đến đây mà chỉ được nhìn thấy qua ảnh chụp.

Thấy tôi như vậy, Nha Tử cũng không nói gì, anh ta chỉ lặng lẽ đứng đợi ở một bên. Đợi đến khi tôi tỉnh lại từ những ký ức xưa cũ thì mới cười ha hả kéo tôi đi tham quan.

Xung quanh quảng trường Thiên An Môn dĩ nhiên không có địa điểm náo nhiệt nào để tham quan, nhưng nhìn nơi này, tôi cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm tự hào khó tả.

Tôi lặng lẽ chào kiểu quân đội với lá cờ đỏ, thầm nghĩ nếu còn trong quân đội thì sợ rằng đây sẽ là ước mơ cuối cùng của tôi.

“Chờ lần sau chúng ta sẽ đến sớm để coi kéo quốc kỳ lên. Lúc đó mới thật hoành tráng." Nha Tử khẽ nói.

Hai người chúng tôi đi dạo bên ngoài đến tận chiều mới quay lại Cục Di Tích Văn Hóa. Tôi còn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay thì đã bị chị Thu kéo đi một cách hấp tấp, Nha Tử tỏ vẻ bản thân thương mà không giúp được, tôi nhìn mà chỉ hận không thể bóp chết anh ta.

"Chị Thu, chị Thu, có chuyện gì thì từ từ nói. Chị xách cổ em như vậy hình như có hơi không ổn?" Tôi vội vàng nói.

Cô Thu quay đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức im lặng không dám nói gì nữa, chỉ để chị ấy kéo tôi vào phía trong cùng của 701.

"Đây là đâu?" Cô Thu đưa tôi đến một khu vực rộng rãi, nơi này chứa không ít dụng cụ tập luyện, có người gỗ, bia ngắm, còn có một bãi cát nhỏ.

"Sân huấn luyện." Cô Thu thốt ra ba chữ, sau đó nhìn tôi một cách kỳ quái: “Đừng nói là cậu chưa từng đến đây lần nào nha?"

Tôi không những chưa từng đến, mà còn không biết trong 701 có một nơi như vậy.

Cũng thật kỳ lạ. Không ai trong số họ đề cập với tôi ở đây có một sân huấn luyện. Tôi cũng không thể ngờ chỗ nhỏ bé như vậy mà lại có thể ẩn giấu một sân huấn luyện.

Nhưng ngoài miệng tôi lại không dám nói ra, chỉ có thể cười cười giả ngu.

Cô Thu trừng mắt nhìn tôi, cũng không nói gì, chỉ bảo tôi lấy phi đao ra và chăm chỉ luyện tập.

Tôi luôn mang theo phi đao bên mình. Nên khi chị ấy vừa nói xong là tôi lập tức lấy ra một dãy phi đao từ thắt lưng ra và tập luyện với bia ngắm mà chị ấy chỉ.

“Từ từ!"

Chị ấy đột nhiên hét lên, dọa cho tay tôi run một trận, phi đao cũng rơi xuống đất.