← Quay lại trang sách

Chương 1046 Thần Kiếm Thái A

Chị Thu, em vẫn chưa ném mà, cũng không thể ngay cả cách cầm phi đao em cũng nhớ lộn chứ?" Tôi ngạc nhiên nói.

Cô Thu nắm lấy bàn tay phải đang cầm phi đao của tôi, giọng điệu tràn đầy đau lòng: “Sao lại thế này?”

Trong lòng tôi thấy ấm áp, hóa ra chị ấy đang quan tâm tôi.

Tôi mỉm cười rồi giải thích nguồn gốc của vết thương, sau khi nghe xong, sắc mặt chị ấy tối sầm lại, oán giận nói: “Sao lão Yên lại tàn nhẫn với cậu như vậy? Không phải ông ấy thương cậu nhất sao?"

“Nếu ông ấy không tàn nhẫn thì đừng nói là sẹo, ngay cả mạng của em cũng có thể đã không còn nữa rồi.” Tôi khẽ nói: “Ờm, chị Thu, có thể nể tình bàn tay này mà ngừng việc luyện tập hôm nay được không? Em mới trở về từ bệnh viện chưa được mấy ngày nữa á."

"Không được!"

Cô Thu lạnh lùng nói do tay tôi có vấn đề nên mới cần phải đẩy nhanh tiến độ luyện tập lên. Nếu kỹ năng phi đao của tôi tốt hơn thì gần như sẽ không có bất kỳ con côn trùng nào có thể đến gần tôi.

Tôi cười khổ, chị ấy nói đúng, nếu chị ấy ở đó thì thật sự sẽ có thể đóng đinh hết bọn côn trùng đó lên tường.

Vì vậy, tôi không còn phàn nàn nữa, dưới yêu cầu nghiêm khắc của cô Thu, tôi bắt đầu luyện tập với các bia ngắm ở những khoảng cách khác nhau và những thứ mà chị ấy chỉ định ngẫu nhiên. Luyện tập đến khi tay tôi đau nhức, đến mức ngay cả nhặt phi đao cũng không được thì chị ấy mới tha cho tôi và kêu tôi về ký túc xá nghỉ ngơi.

Khi rời sân huấn luyện, tôi mới phát hiện bầu trời đã hoàn toàn tối đen những vì sao treo trên cao đẹp đến nghẹt thở.

"Trường An."

Cô Thu theo tôi ra khỏi sân luyện tập và khẽ gọi tôi. Tôi quay lại nhìn chị ấy, cảm thấy vẻ mặt của chị ấy có gì đó không ổn.

“Nghe nói cậu đang hỏi thăm thông tin về cô Tứ phải không?” Chị ấy vốn không phải là người câu nệ, nên hỏi cũng rất sảng khoái.

Tôi dĩ nhiên cũng vui vẻ gật đầu. Dù trong lòng tôi biết giữa tôi và cô Tứ không có khả năng, nhưng chỉ cần tôi thích cô ấy là được.

Chị ấy gật đầu, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Tôi không muốn khuyên cậu, thích một người là một chuyện gì đó rất tuyệt vời, nhưng tôi vẫn phải nói một câu, cậu đừng ôm hy vọng quá xa vời!

Cô Tứ đến hay đi đều không để lại dấu vết, sau khi cậu tới thì số lần ngài ấy xuất hiện nhiều hơn trước, tôi không biết điều này có liên quan gì đến cậu không, nhưng dù có liên quan thì cũng e là không phải vì vấn đề tình cảm. Trường An, cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ đi, trước đây cô Tứ mất tích mấy năm cũng là chuyện bình thường.”

"Chị Thu, em hiểu rồi." Giọng điệu của tôi tuy bình tĩnh nhưng vẫn có chút khổ sở.

Dĩ nhiên tôi hiểu chứ, cô Tứ giống như tiên nhân vậy. Ngay tại giây phút yêu cô ấy thì tôi đã biết phần tình cảm này sẽ rất khó được đáp lại, nhưng tôi hoàn toàn không hối hận!

****

Cô Thu vỗ vai tôi rồi bước ra khỏi 701. Ngắm nhìn bầu trời đầy sao một lúc, tôi còn không kịp buồn bã đã phải lê cơ thể đau nhức vào nhà tắm để tắm nước lạnh. Sau khi trở đến ký túc xá thì lập tức ngã xuống giường. Đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.

Tôi hoạt động cơ thể có hơi đau nhức của mình một chút rồi tiện thể đi rửa mặt, mới vừa lấy hai cái bánh bao hấp và một bát đậu phụ từ căng tin thì Nha Tử đi tới.

Anh ta đang gặm bánh bao, nhìn thấy tôi thì lúng búng chào buổi sáng, thuận tiện hỏi tôi đã nghĩ ra giải pháp chưa.

"Không dễ thế đâu. Nếu dễ thế thì anh tự đi mà giải quyết không phải được rồi à?" Tôi trừng lớn mắt.

Động tác gặm bánh bao hấp của anh ta ngừng lại một chút, hồi lâu mới gật đầu: “Cậu nói đúng, nhưng cậu phải để tâm đó nha. Hạnh phúc cả đời của thầy tôi đều trông cậy vào cậu hết đó."

“Hạnh phúc nào của tôi mà lại phải trông cậy vào Trường An?"

Một giọng nói phát ra từ bên cạnh, tôi nhìn lên thì thấy giáo sư Hứa không biết xuất hiện từ đâu, nhìn chằm chằm Nha Tử đầy vẻ dò hỏi.

Nha Tử cười hì hì không ngừng, tôi vừa động não đã nảy ra một ý tưởng: “Này còn không phải anh ta đang nghĩ đến việc tìm cho thầy của mình một người vợ sao?”

"Thật à?" Giáo sư Hứa nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi một cách nghi ngờ. Tôi vội vàng gật đầu, nói thật đó, thật đến không thể thật hơn.

Đôi mắt của giáo sư Hứa đột nhiên trừng to: "Người khác thì không rõ, chẳng lẽ mấy cậu cũng không biết bản chất của 701 à? Sao lại phân tâm lo mấy chuyện như này làm gì?"

Nha Tử lẩm bẩm hai câu, nhưng ngay cả tôi cũng không thể nghe thấy anh ta đang nói gì chứ đừng nói giáo sư Hứa. Nhưng hành vi này của anh ta lại khiến giáo sư Hứa càng tin vào lý do thoái thác của chúng tôi hơn, kêu chúng tôi ăn xong thì nhanh chóng tới văn phòng lão Yên đưa báo cáo.

“Lại có nhiệm vụ khác sao?” Mắt tôi sáng lên.

Giáo sư Hứa lắc đầu, nói ông ấy cũng không rõ lắm, lão Yên chỉ bảo ông ấy qua đây, ông ấy đang định lấy hai cái bánh bao hấp thì nghe thấy hai chúng tôi đang nói gì đó.

Tôi xấu hổ cười cười, giáo sư Hứa cũng không đợi chúng tôi mà thẳng tay lấy đi cái bánh bao hấp còn lại trên tay Nha Tử, sau đó rời khỏi căng tin.