Chương 1061 Thần Kiếm Thái A
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng, tôi cố gắng chạy lên lầu, nhưng tiếng cười khanh khách của người kia cứ bám theo sau, khiến tôi không thể thoát ra.
"Nhóc con, cậu sắp chết rồi, trước khi chết không bằng giúp chúng tôi một chuyện," tiếng nói mang theo sự mê hoặc, mặc dù nội dung không phải điều gì tốt lành. Không hiểu sao, tôi lại ngừng lại, ngây ngốc hỏi gã muốn tôi làm gì.
Người kia cười hai tiếng, nói: "Đem đồ vật trong ngực cậu cho chúng tôi là được."
Tôi cúi đầu nhìn ngực, thấy ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu bị lộ ra ngoài trong lúc hoảng loạn, phát ra ánh sáng nhu hòa.
"Không được!" Tôi dứt khoát kiên quyết từ chối.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại kiên quyết như vậy, thật ra tôi sợ hãi đến mức toàn thân đều run rẩy, nhưng khi nghĩ đến việc thứ đối phương muốn chính là ngọc Huyền Thiên, tôi đã lập tức từ chối.
"Nhóc con, chỉ cần cậu đưa thứ này cho tôi, tôi đảm bảo cậu có thể sống thêm vài năm nữa," người kia tiếp tục dụ dỗ.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Anh nói tôi sống không lâu thì tôi sẽ sống không lâu sao?"
"Cậu gần đây bị thương có phải ngày càng khó lành?" Gã nhẹ nhàng nói, và chỉ vào tay phải của tôi đầy ẩn ý.
Trong lòng tôi hoảng hốt, người này rốt cuộc là ai mà biết chuyện tay phải của tôi bị thương?
Tuy rằng tôi vừa trở về liền vào bệnh viện, nhưng lão Yên đã làm công tác bảo mật rất tốt, ngay cả Lưu Hàn Thu - người luôn để mắt đến 701 - cũng không phát hiện, thì làm sao những người khác có thể biết được?
Gã làm sao lại biết được chuyện này?
Gã không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ hỏi liệu tôi có muốn dùng ngọc Huyền Thiên để đổi mệnh lấy sống, nếu không thì tôi sẽ chỉ còn sống được một tháng nữa.
Một tháng…
Tôi lẩm bẩm trong lòng.
Cách đây không lâu Vân Thất còn nói rằng anh ta hạnh phúc hơn tôi, vì anh ta sẽ sớm thoát khỏi gánh nặng của gia tộc, lúc ấy tôi còn đau lòng cho anh ta, bây giờ cũng đã đến lượt tôi rồi sao?
Nếu thực sự chỉ còn một tháng, liệu tôi có hạnh phúc hơn anh ta?
Không hiểu vì sao, lúc này tôi lại nhớ đến những điều đó, đặc biệt là biểu cảm lúc Vân Thất rời đi, hình ảnh ấy càng thêm rõ ràng trong đầu tôi.
“Rốt cuộc thế nào, nghĩ kỹ chưa?"
Dường như tâm trí tôi đi vào cõi thần tiên đã chọc giận gã, gã lập tức thay đổi sắc mặt, ngữ khí càng trở nên cấp bách hơn. Thậm chí trên tay gã còn xuất hiện một con dao găm, trực tiếp để ở ngực tôi.
“Không đổi!”
Tôi hét lớn, đột nhiên mọi thứ xung quanh biến mất, người đàn ông cùng tiếng cười khanh khách cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, ánh đèn bắt đầu sáng lên, những người ngồi trước bàn đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi.
Là lão Yên và những người khác……
Họ đang ngồi ăn cơm và bị tôi làm cho hoảng sợ. Lúc này, họ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Vừa nãy... chuyện gì đã xảy ra?"
Người đầu tiên chạy đến là lão Yên, ông ấy buông đũa xuống lao tới như một mũi tên, lập tức đỡ tôi nói: "Trường An, cậu sao vậy?"
Tôi nhìn ông ấy ngơ ngác, sắp nói không có chuyện gì, chợt có một ngụm máu bất ngờ phun ra từ miệng tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn vũng máu trước mặt, đầu óc trở nên mơ hồ. Tôi hoàn toàn không thể di chuyển, ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy, chỉ nhìn thấy miệng lão Yên lúc mở lúc đóng, lại không biết ông ấy đang nói gì.
"Tôi..." Tôi cố gắng mở miệng nói, nhưng sau đó lại phun ra một ngụm máu khác..
Tôi hoảng sợ đến mức không thể di chuyển, không dám làm gì khác, chỉ ngơ ngác nhìn lão Yên và mọi người xung quanh.
Tất cả mọi người đều đang nói chuyện, mỗi người đều căng thẳng và hấp tấp, nhưng tôi không nghe được họ nói gì..
Cảnh tượng như vậy vốn nên đáng sợ, nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy buồn cười, vừa nghĩ như vậy tôi cũng bật cười, sau đó liền hôn mê.
Lúc tỉnh lại bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, cũng may đèn trong phòng vẫn sáng.
Tôi từ trên giường ngồi dậy, xoa đầu mơ màng, nhìn thấy Nha Tử ngồi trên ghế ngủ, kính râm lệch sang một bên, có vẻ như đang chăm sóc tôi.
“Nha Tử?” Tôi gọi một tiếng, anh ta ngay lập tức tỉnh giấc, vội hỏi tình trạng của tôi sao rồi.
Tôi nhăn mày nói: “Tôi vừa có một giấc mộng kỳ lạ…”
Khi nói đến đây, tôi thấy vẻ mặt Nha Tử thay đổi, tôi nhanh chóng hỏi: “Chẳng lẽ đó không phải là một giấc mộng sao?”
****
“Không phải, cậu đã trúng độc của cao thủ, loại độc dược này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác và mất ý thức, trong lúc không hay không biết độc tính có thể xâm nhập vào phế quản, nếu trong vòng một tháng không thể giải trừ... cậu nhất định sẽ chết.” Vẻ mặt của Nha Tử trông có vẻ nghiêm túc, thậm chí ngay cả kính râm cũng quên đeo lên.
Tôi bất lực mỉm cười, bảo anh ta không nên đùa nữa, loại lời này nghe giống như trong tiểu thuyết.
Nha Tử nhìn tôi không nói gì, tôi thở dài, ôm đầu cười khổ: “Anh để tôi bình tĩnh lại đã, sao tôi chỉ ngủ có một giấc mà lại sắp chết?”
Tôi thật sự không hiểu, lần trước là Lưu Hàn Thu, lần này không biết từ đâu lại xuất hiện một cao thủ như vậy, cái gọi là ảo giác chỉ là khống chế tinh thần của người ta.
Tuy nhiên, từ khi ra khỏi phòng cho đến khi đi lên cầu thang, trong khoảng thời gian đó, tôi đã đi tới đây như thế nào. Tại sao lão Yên và những người khác không hề phát hiện ra?