Chương 1062 Thần Kiếm Thái A
Nha Tử dường như đoán được suy nghĩ của tôi, anh ta vỗ vai an ủi tôi: "Đừng lo lắng, lão Yên và những người khác đã đi điều tra rồi. Đáng tiếc là Côn bố không có ở đây, nếu không anh ta có thể kiểm tra cho cậu."
Tôi không biết phải nói gì, Nha Tử dừng lại một chút hỏi tôi có cảm thấy không thoải mái không, tôi lắc đầu, lúc trước còn phun ra vài ngụm máu, nhưng lúc này cũng không có chút cảm giác không thoải mái nào.
Nha Tử tức giận đập một cái vào tay ghế: "Con mẹ nó, ông chủ nhà trọ này nhất định có vấn đề!”
"Cũng chưa chắc." Tôi bình tĩnh nói.
Nếu đây là một cao thủ, không nhất thiết phải mượn tay của ông chủ nhà trọ, có lẽ ông chủ nhà trọ đến bây giờ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Nha Tử vẫn còn tức giận, nói ảo giác mạnh sẽ làm tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, bất kể là từ hoàn cảnh hay là từ phương diện khác đều phải vô cùng tỉ mỉ, hai người chúng ta ngủ trong cùng một phòng, đối mặt là bố cục giống nhau, cậu trúng chiêu tôi lại không có trúng chiêu, cậu cảm thấy có thể sao?
Đầu tôi đau đớn, tôi đương nhiên biết là không thể nào, nhưng nếu tuỳ tiện động vào ông chủ nhà trọ, nếu người này không phải là đồng bọn, chẳng phải chúng tôi sẽ bị lộ sao?
Nha Tử suy nghĩ một lúc, cảm thấy có gì không ổn, anh ta đi về phía cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Sau khi quan sát, anh ta quay lại và mở rộng cửa, rồi nhỏ giọng kêu tôi kể lại toàn bộ tình hình lúc đó.
Tôi tựa vào đầu giường, nhớ lại sự việc lúc đó, sau đó tôi cẩn thận kể lại cho anh ta nghe.
"Có vấn đề gì không?"
Khi kể xong, tôi thấy bộ dáng vắt óc suy nghĩ của anh ta có chút kỳ lạ, liền hỏi.
Vẻ mặt anh ta có chút kỳ lạ, rõ ràng trên khuôn mặt có biểu hiện rất khiếp sợ, nhưng ánh mắt lại không hề dao động một chút nào.
Tôi nhanh chóng hỏi anh ta có phải đã nghĩ đến điều gì không, nhưng anh ta lại lắc đầu và nói rằng không có gì, chỉ là có một vài điều anh ta không suy nghĩ ra được.
"Điều gì vậy?" Tôi càng cảm thấy lạ, tôi kể lại rất cẩn thận, cũng cố gắng tự hỏi một vài điều, nhưng không tìm thấy điều gì không hợp lý ngoài thời gian mà lão Yên và bọn họ phát hiện ra tôi không thích hợp, tôi cảm thấy không đúng lắm.
Nha Tử lại cho rằng không phải như vậy, vì trong ảo cảnh tôi đã trải qua nhiều sự việc, nhưng trong thực tại có thể chỉ là trong nháy mắt. Bởi vì những chuyện đó đều là cảnh tượng lướt qua trong đầu tôi, cho nên tôi đi xuống cầu thang cho đến khi đám người lão Yên phát hiện ra tôi, trên thực tế cũng không quá lâu.
Tôi hiểu và gật đầu đồng ý, tôi đã nghĩ đến điều này, chỉ là cảnh tượng trong ảo giác quá mức chân thật, tôi đã cho rằng nó thực sự đã xảy ra.
Tuy nhiên, bây giờ tôi nghĩ lại có thể tôi đã nhận diện sai, hoàn cảnh tối đen đến mức đứng trên thang lầu thật sự có thể khiến tôi nhận nhầm bọn họ thành lão Yên.
Nhưng nếu không phải điều này, vậy Nha Tử cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào?
"Vì sao cậu có thể ngủ lâu như vậy..." Nha Tử nghiêm túc nói.
Ngay khi anh ta nói như vậy, tôi cũng ngay lập tức cảm thấy không thích hợp, đúng vậy, tại sao tôi lại ngủ lâu như vậy?
Mặc dù nói chúng tôi khởi hành vào lúc nửa đêm, cũng xóc nảy cả đêm ở trên xe, nhưng đêm đó tôi cũng mơ mơ màng màng ngủ, căn bản sẽ không buồn ngủ nhiều.
Chúng tôi từ chỗ xuống xe đi tới thị trấn cũng chỉ có một tiếng, lấy thể chất của tôi liền giống như chơi đùa, làm sao có thể mê man cả buổi chiều, thậm chí ngay cả động tĩnh rời giường của Nha Tử cũng không nghe được?
Không hợp lý chút nào, điều này thực sự quá kỳ lạ.
Nếu không có Nha Tử nhắc nhở, tôi thật sự không nghĩ ra, thì ra từ lúc tôi ngủ, ảo giác này cũng đã bắt đầu.
Nha Tử nói động tĩnh lúc anh ta rời giường kỳ thật cũng không nhỏ, bởi vì lúc anh ta tỉnh dậy trời cũng đã chạng vạng tối, anh ta cũng không ngờ tôi vẫn còn ngủ say. Sau khi gọi tôi một lần nhưng tôi không có phản ứng, anh ta cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ khi nghĩ lại, mọi thứ đều có vẻ không bình thường.
Tôi ấn ấn đầu, chỉ cảm thấy cả người không có sức lực, trong đầu một lần lại một lần nhớ lại bộ dạng của người kia nhìn chằm chằm vào ngọc Huyền Thiên, ánh mắt kia vô cùng tham lam!
Tôi đưa tay cầm lấy ngọc Huyền Thiên trong ngực, xúc cảm lạnh lẽo làm cho tôi dần an tâm, mặc kệ gã là ai, tóm lại cũng không thể trực tiếp giết tôi, đúng không?
Tôi suy nghĩ cẩn thận, nếu gã có thể trực tiếp giết tôi, có lẽ gã đã ra tay từ lâu! Hiện tại dùng độc, để cho tôi có cơ hội sống thêm một tháng đã nói rõ gã căn bản không thể giết tôi.
“Cậu cũng đừng nghĩ quá tốt đẹp.” Nha Tử nghe được ý nghĩ này của tôi trực tiếp trợn mắt, tôi thấy vậy vội vàng bảo anh ta đeo kính râm lên, đỡ cho tôi nhìn mà phát sợ.
Anh ta không để ý tới tôi, tiện tay đặt kính râm lên bàn, nói không được, chuyện này đã vượt qua dự đoán, anh ta phải bảo trì trạng thái tốt nhất mọi lúc mọi nơi.
Đã đến mức độ này rồi sao?
Nha Tử nghiêm túc gật đầu, nói rằng anh ta không nói chuyện giật gân, có thể đoán được kế hoạch của chúng tôi và có thể lợi dụng tình hình tôi đang ở một mình mà ra tay với tôi trong khi có nhiều người như vậy, lai lịch của những người này cũng không đơn giản.