Chương 1063 Thần Kiếm Thái A
Tôi hỏi anh ta liệu có phải là Lưu Hàn Thu không, anh ta cười lạnh nói không phải, nếu Lưu Hàn Thu có bản lĩnh này, cũng sẽ không bị lão Yên đè nặng suốt nhiều năm như vậy.
“Ngủ một lát đi.” Tôi thấy bộ dạng căng thẳng của Nha Tử, không khỏi khuyên nhủ.
Anh ta hỏi tôi chẳng lẽ không sợ sao?
Thời gian một tháng nghe có vẻ rất dài, nhưng trên thực tế ngắn đến dọa người.
Tôi lắc đầu, nói không có gì phải sợ, dù sao cũng đã trải qua một lần rồi.
Thực ra tôi cũng không biết tại sao, khi bị ảo giác này bao trùm, cảm giác sợ hãi vô cùng rõ ràng và chân thật. Nhưng sau khi ngủ một giấc, lúc thức dậy, suy nghĩ lại thì thấy không còn sợ hãi như vậy. Cảm giác này giống như vừa trải qua một cơn bệnh nhẹ, ngủ một giấc thì sẽ khỏi hẳn.
Sắc mặt Nha Tử càng thêm khó hiểu, anh ta bảo tôi muốn ngủ thì ngủ thêm một lát đi.
Tôi cũng thật sự mệt mỏi, đầu óc cũng không xoay chuyển được, dứt khoát cũng không giãy dụa nữa, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.
Chỉ là lần này ngủ không sâu, trong mông lung tôi luôn cảm thấy có người ra vào phòng, bọn họ đang nói chuyện, tôi nghe được mấy chữ nhưng không thể ghép thành câu hoàn chỉnh, chỉ cảm thấy phiền não.
May mắn là tình huống này không kéo dài lâu, nhanh chóng trôi qua, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tôi thả lỏng tâm tình, hoàn toàn ngủ thoải mái.
“Trường An, tỉnh dậy đi.” Giọng nói của Nha Tử truyền đến, tôi không kiên nhẫn trở mình, muốn ngủ tiếp một lát, nhưng giọng nói của anh ta không chịu buông tha, tôi đành phải trực tiếp lật người, mang theo tức giận rời giường hỏi anh ta có chuyện gì.
Nha Tử nhỏ giọng: “Sao lòng của cậu lớn quá vậy?”
Tôi bất đắc dĩ bò dậy khỏi giường, rửa mặt bằng nước, lúc này mới dần tỉnh táo hơn. Sau đó tôi nói cũng không hiểu tại sao bản thân lại rất muốn ngủ.
Nha Tử đen mặt, bảo tôi cùng anh ta đi xuống lầu, nói lão Yên và những người khác đều ở dưới lầu.
Dưới lầu?
Nha Tử gật gật đầu, nói đám người lão Yên đã tra được một ít manh mối, chờ tôi đến để thương lượng về kế hoạch ứng phó.
****
"Các anh không sợ ông chủ nhà trọ phát hiện à?" Tôi đang sửa tóc, nghe xong thì ngừng lại.
Nha Tử thay đổi khuôn mặt, anh ta nói tôi đi xuống cùng anh, đi xuống rồi sẽ nói sau.
Trong lòng tôi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm, nhanh chóng dọn dẹp liền đi xuống lầu.
Lần này tất cả những người ngồi cùng bàn đều là người quen của lão Yên, họ đang vây quanh một chiếc bàn tròn, trên bàn còn bày bánh bao hấp và các bữa sáng khác.
Nhìn thấy tôi, cô Thu vừa ăn vừa giơ ta chào tôi. Hầu Chanh Chanh cũng đang thong thả ăn một miếng bánh bao hấp, thỉnh thoảng cười nói với cô Thu vài câu, dáng vẻ thoải mái khiến tôi nghi ngờ về sự nghiêm túc của Nha Tử trước đó có phải là đang trêu chọc tôi không.
Tuy nhiên ở bên kia, vẻ mặt của lão Yên và giáo sư Hứa không thoải mái như vậy, thậm chí còn có chút nghiêm trọng.
Nha Tử ngược lại không tò mò, trực tiếp đi xuống lầu rồi ngồi xuống, bưng bát lên múc tào phớ.
Tôi sững sờ hỏi Lão Yên có việc gì cần thương lượng.
"Cậu không đói à? Ăn sáng trước rồi nói chuyện sau." Lão Yên vẻ mặt nghiêm túc. Nếu không quen biết ông ấy, tôi sẽ nghĩ ông ấy đang ép tôi ăn một bữa ăn cuối cùng.
Khi nghe ông ấy nói như vậy, tôi cảm thấy dạ dày của mình đều xẹp xuống, lúc này mới nhớ tới từ trưa hôm qua sau khi ăn qua loa chút lương khô, tôi đã không uống một giọt nước nào cho đến bây giờ, dưới tình huống này tôi vậy mà chỉ muốn ngủ?
Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ hãi, lời nói của người đàn ông lạ mặt kia nói rằng tôi không thể sống quá một tháng lại vang lên bên tai tôi......
Tuy nhiên, tôi không bộc lộ ra ngoài, chỉ nâng bát tào phớ lên và uống liên tục hai chén, nhưng không cảm thấy gì, ngược lại càng thấy đói bụng hơn.
Đám người lão Yên chắc chắn đã đoán được tôi đang đói, nên đã chuẩn bị rất nhiều bữa sáng, tôi ăn hai bát tào phớ, gặm ba chiếc bánh bao hấp, hai miếng bánh ngọt mới miễn cưỡng thấy no một chút.
Tuy nhiên, tôi cũng không dám tiếp tục ăn, sợ điều đó sẽ làm dạ dày của tôi bị hư.
"Ăn no chưa?" Lão Yên vẫn giữ giọng điệu như đang ăn bữa ăn cuối cùng để hỏi tôi.
Tôi cảm thấy hơi sợ hãi và hỏi ông ấy có chuyệ lớn gì không.
Lão Yên nhìn tôi hồi lâu, khiến toàn thân tôi nổi da gà, sau đó mới hỏi với giọng điệu kỳ lạ: “Cậu trúng độc, cậu biết không?”
"Tôi biết, hôm qua Nha Tử đã nói với tôi." Tôi gật đầu.
Lão Yên gật đầu, nói rằng nếu cậu biết rồi thì tốt, bây giờ chúng ta cần thảo luận về vấn đề thuốc độc này.
Sau đó ông ấy nói với tôi rằng mặc dù bọn họ đã đi điều tra, nhưng cũng chỉ tra ra được nhóm người này có thể có liên quan đến một gia tộc trộm mộ thần bí nào đó, và mục tiêu của họ là ngọc Huyền Thiên trên cổ tôi, về phần lai lịch cụ thể của bọn họ thì không tra ra được.
"Không tra được?" Tôi kinh ngạc nói.
Lão Yên gật đầu, hiển nhiên có chút không cam lòng, nhưng vẫn nói: “Tôi đã liên lạc với cục tình báo 701, bọn họ vẫn đang điều tra.”
Tôi cau mày, đã qua một đêm, bộ phận tình báo của 701 luôn có hiệu suất vượt trội, họ xử lý tin tức từ khắp nơi trong cả nước. Thông thường, chỉ trong nửa giờ họ đã có thể đưa ra kết quả. Nhưng nghe ý của lão Yên, vậy mà không tra được gì cả?