Chương 1064 Thần Kiếm Thái A
Thật không thể tin nổi!
Tôi lắc đầu, có chút không dám tin tưởng.
Cô Thu cười lạnh một tiếng nói không phải là không tra ra, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, sau khi tra được thì đám người kia sẽ không thể giả thần giả quỷ được nữa.
Lão Yên lại không quá lạc quan, ông ấy hỏi tôi có cảm thấy gì không ổn không.
"Tôi muốn ngủ." Tôi nói thật lòng, lúc này không phải là lúc cậy mạnh, mỗi khi cảm thấy không thoải mái thì cần phải nói ra để giải quyết.
Lão Yên gật đầu tỏ vẻ đã biết, còn kêu tôi mấy ngày nay cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không được rời khỏi phòng.
Tôi cảm thấy có chút khó khăn, nếu xuất hiện ảo giác, e rằng tôi không thể kiểm soát được bản thân.
"Cậu nhất định phải kiểm soát được bản thân!" Lão Yến lớn tiếng nhắc nhở.
Tôi gật đầu, không biết nên nói gì thêm. Nhưng lão Yên lại nhắc lại lần nữa, khiến cho ý niệm này khắc sâu trong tâm trí tôi.
Dưới mọi hoàn cảnh, chỉ cần không rời khỏi phòng là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì trước khi bọn họ chưa có kết luận, sẽ sắp xếp người thay phiên trông coi tôi, ngày hôm qua là Nha Tử, hôm nay chính là cô Thu.
Nghĩa là tôi sẽ ở chung phòng với cô Thu?
Tôi nghe được thì hơi khựng lại, có chút ngượng ngùng nhìn về phía cô Thu, nhưng cô Thu lại không có một chút ngượng ngùng nào, thậm chí còn nháy mắt với tôi, càng làm tôi càng thêm sợ hãi.
Tuy rằng biết cô ấy sẽ không làm gì, nhưng bộ dáng khiêu khích này của cô ấy đã đủ khiến tôi không chịu nổi.
Lão Yên dường như không nhìn thấy động tác của cô Thu, vẫn tiếp tục sắp xếp.
Ông ấy thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thông qua cách ông ấy sắp xếp, tôi cảm thấy ông ấy có chút rối loạn, tôi có hơi lo lắng.
“Trước hết cứ như vậy, mọi người hai ngày nay đều phải chú ý một chút, ai cũng không biết mục tiêu của bọn chúng có phải chỉ có một mình Trường An hay không.” Lão Yên nói.
Nói xong ông đã đứng dậy, ra hiệu không cần đi theo ông ấy, ông ấy đi xử lý chút chuyện.
Cho đến lúc này, tôi mới nhớ đến chỗ kỳ lạ.
Ông chủ nhà trọ đâu?
Vừa rồi ở trên lầu tôi đã hỏi qua Nha Tử, nhưng sau khi xuống lầu tôi liền quên, cho đến khi thấy bóng dáng lão Yên rời đi, tôi mới nhớ đến còn có người này.
Nha Tử muốn nói lại thôi, giáo sư Hứa thì không đành lòng.
Còn Hầu Chanh Chanh và cô Thu sắc mặt cũng đã hơi thay đổi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi ép hỏi.
Tôi cảm thấy không thoải mái vì chỉ có mình không biết điều gì đang xảy ra.
Nha Tử mở miệng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua giáo sư Hứa, giáo sư Hứa gật đầu với anh ta, anh ta mới chậm rãi nói: “Đã chết.”
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế, khiến ghế ngã xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Tay chân tôi lạnh lẽo, ngày hôm qua Nha Tử vẫn cùng tôi phân tích liệu ông chủ nhà trọ có phải là một trong những người đó không, vậy mà sáng sớm hôm nay ông ta đã chết?
Không thể tin được...
Tôi lắc đầu. Chúng tôi lăn lộn trong nghề này, dù tuân theo quy định hay làm trái quy định, nhưng luôn có một nguyên tắc không thể vi phạm, đó là không được phép làm nguy hại đến tính mạng người bình thường.
Mặc dù có nhiều người không tôn trọng nguyên tắc này, nhưng nói chung nếu như không cần thiết thì sẽ không giết người.
"Hôm qua trong tình huống đó, đám người lão Yên cũng không phát hiện điều gì không thích hợp, vậy tại sao người đó lại muốn giết ông chủ nhà trọ?"
“Trường An, người này là kẻ chết thay.” Nha Tử nói thêm một câu, ánh mắt có chút không đành lòng.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Nha Tử, nó đánh thẳng vào tâm hồn của con người.
Kẻ chết thay!
Tôi trong lòng lặp đi lặp lại ba từ này, sau đó ngồi sụp xuống trên mặt đất, những người kia đang cảnh cáo tôi.
Nhưng con mẹ nó tại sao, bọn chúng điên rồi sao?
Giáo sư Hứa có chút không đành lòng, nói chuyện này không thể trách tôi, nếu muốn trách thì hãy trách đám người kia. Tang lễ của ông chủ nhà trọ, bọn họ đã lo liệu hết rồi, cũng may ông chủ nhà trọ là một người độc thân, cha mẹ cũng không còn, không có tạo thành tổn thương lớn hơn nữa.
“Đánh rắm!”
Tôi thô lỗ phản bác, dù giáo sư Hứa đang an ủi tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận lý lẽ này. Làm sao có thể nói rằng không có tổn thương lớn hơn?
Độc thân thì đáng chết sao?
Giáo sư Hứa không nói gì nữa, Nha Tử trực tiếp đi lên giơ tay tát vào mặt tôi.
“Lưu Trường An, để anh đây nói cho cậu biết, bởi vì cậu xảy ra chuyện, mọi người đã một ngày một đêm không chợp mắt, tất cả đều vì chuyện của cậu mà phải chạy đôn chạy đáo. Thầy tôi vì muốn tốt cho cậu nên mới khuyên cậu hai câu, con mẹ nó cậu đừng có mà bày ra tật xấu.” Nha Tử lạnh lùng nói.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nha Tử tức giận, tôi há miệng, một hồi lâu chỉ nói ra một câu thật xin lỗi.
****
"Nha Tử!"
Không ngờ giáo sư Hứa tức giận, ông ấy lớn tiếng gọi Nha Tử và sắp giơ tay muốn tát, tôi vội vàng ngăn cản.
"Đừng trách Nha Tử, là tôi đáng nhận như vậy."
Giáo sư Hứa là một người lương thiện, ông ấy nói điều này với tôi vốn là lo lắng rằng tôi sẽ tự trách mình quá nhiều, nhưng tôi lại không biết điều, nên không thể trách ông ấy.