Chương 1065 Thần Kiếm Thái A
Rầm!
"Có chuyện gì vậy?" Hầu Chanh Chanh đột nhiên đập đũa xuống bàn, sau khi tất cả mọi người nhìn qua, cô ấy mới chậm rãi đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn qua chúng tôi.
"Cha tôi từng nói, 701 là thanh kiếm đáng tin cậy nhất của quốc gia, tôi nghĩ rằng đơn vị này sẽ khác biệt, mọi người cùng tiến cùng lùi, hiểu biết lẫn nhau, khi gặp nguy hiểm cũng có thể yên tâm giao lưng của mình cho đối phương, bây giờ xem ra là tôi đã đánh giá cao các người rồi?"
Giọng điệu của cô ấy không nặng nề, bộ dáng rất bình tĩnh, nhưng lại giống như một tia sấm sét đánh thẳng vào chúng tôi.
Tôi không biết cảm giác đó gì, có một chút xấu hổ, có một chút oán giận.
Gần đây tôi nhận ra rằng những gì cô ấy nói không sai, 701 phải là đơn vị đoàn kết nhất. Dù giữa chúng tôi không thể tránh khỏi một số xung đột nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ chúng tôi khó có thể hoàn toàn tin tưởng vào đối phương, bởi vì một số tin tức không xác định liền bắt đầu nghi ngờ những người khác, điều này thực sự không nên.
Ngoài ra cũng giống như hôm nay, mục đích ban đầu mà từng người trong chúng tôi muốn làm phải là bảo vệ quốc bảo, nhưng trong 701 nho nhỏ này, dường như lại có nhiều phe phái.
Giáo sư Hứa và Nha tử là một phe, lão Yên và tôi là một phe, còn Côn Bố và cô Thu thì tương đối trung lập.
Vì vậy, tôi cảm thấy một chút xấu hổ.
Nhưng đồng thời tôi cũng oán giận, tôi bội phục Hầu Chanh Chanh vì cô ấy còn trẻ mà đã có năng lực như vậy, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy có thể khoa tay múa chân với chúng tôi.
Đối với tôi, 701 chính là một ngôi nhà, trong nhà thường xuyên có những xung đột nhỏ cũng không phải là chuyện lạ.
Chẳng lẽ mọi người đều phải khách khí với nhau sao?
"Lưu Trường An, anh không phục à?" Hầu Chanh Chanh cười híp mắt, hỏi.
Bộ dáng của cô ấy quả thực trông giống như đang cùng tôi thảo luận về thời tiết hôm nay như thế nào, nhất thời tôi không biết phải trả lời ra sao, nhưng cô ấy cũng không yêu cầu tôi trả lời, sau khi cô ấy nói xong liền nói tiếp.
“Anh không phục cũng không có tác dụng gì.” Cô ấy nhẹ giọng nói: “Đây là vấn đề lớn nhất của anh, anh phải thừa nhận.”
Những người khác đều không nói gì, ngay cả giáo sư Hứa cũng có chút đăm chiêu.
Sắc mặt Hầu Chanh Chanh dịu lại, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nói rằng cô ấy cũng không có ý đối đầu với chúng tôi, cô ấy chỉ hy vọng 701 có thể thực hiện sứ mệnh một cách xuất sắc.
“Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Giáo sư Hứa làm người hòa giải.
Ông ấy là người có vai vế lớn nhất ở chỗ chúng tôi, cho dù như thế nào chúng tôi cũng sẽ không làm loạn trước mặt ông ấy nữa, một người hai người đều ngồi trở về, sau một câu xin lỗi của Nha Tử, chuyện này coi như đã được dàn xếp xong.
Thực ra, tôi không cảm thấy Nha Tử cần phải xin lỗi, người sai đúng là tôi.
Chỉ là tôi không hiểu lắm, vì sao tính tình của tôi lại nóng nảy như vậy?
Cái chết của ông chủ nhà trọ dường như đã kích thích thần kinh của tôi, lúc nghe được tin tức này lòng tôi liền nặng trĩu, bởi vậy khi nghe được lời của giáo sư Hứa mới có thể đột nhiên bộc phát.
Ta cố gắng kiềm chế sự nóng nảy trong người mình và hỏi bọn họ rốt cuộc ông chủ nhà trọ chết như thế nào?
Vì sao lại nói ông ta là người chết thay cho tôi?
Nha Tử tuy nói xin lỗi, nhưng hiển nhiên hiện tại anh ta không muốn để ý đến tôi lắm, cho nên lần này là Hầu Chanh Chanh đã nói rõ tình hình cụ thể với tôi.
Giọng Hầu Chanh Chanh hơi ngưng trọng: “Anh còn nhớ rõ những chuyện trước khi anh ngất đi không?”
Tôi gật đầu, tôi lâm vào ảo giác, lúc tỉnh lại người đang ở trên cầu thang, đám người lão Yên đã đồng loạt chạy tới.
Hầu Chanh Chanh ừ một tiếng, nói sau khi tôi hôn mê, lão Yên liền phát hiện không thích hợp, ông ấy bảo Nha Tử đưa tôi về phòng để chăm sóc, sau đó họ bắt đầu điều tra đối phương và liên lạc với phòng tình báo 701. Tất cả mọi người đều bị phái ra ngoài, chỉ để lại giáo sư Hứa ở dưới lầu chờ.
Nhưng khi bọn họ trở về, thì thấy giáo sư Hứa đang ngồi yên ở cửa, có một thi thể vắt ngang trước mặt ông ấy.
“May mà lúc đó là nửa đêm, không làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn, chúng tôi đã kịp thời khắc phục hậu quả, nếu không... hậu quả có thể sẽ khó lường!” Hầu Chanh Chanh lo lắng nói.
Tôi hiểu được, nếu như chúng tôi vừa mới xuất phát đã gây ra tai nạn chết người, người này còn là người bình thường, sợ là bộ phận cấp trên sẽ lập tức triệu tập chúng tôi trở về.
Hầu Chanh Chanh khẽ thở dài, nói cái chết của ông chủ nhà trọ rất kỳ lạ, trên người ông ấy trúng độc giống như tôi, nhưng hẳn là những người đó đã cố ý làm vậy, cho nên ông ấy đã nhanh chóng phát độc mà chết.
Theo lời giáo sư Hứa, lúc ấy ông chủ nhà trọ giống hệt tôi, đi ra ngoài giống như bị mộng du.
Lúc đầu giáo sư Hứa chỉ cho rằng ông ấy bị mộng du, cho nên chỉ đi theo ông ấy sợ ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết quả vừa mới đi tới cửa ông ấy liền ngã xuống.
“Tôi cho rằng ông ấy đã ngủ lại, cho nên mới đi lên đỡ ông ấy, nhưng mà…” Vẻ mặt giáo sư Hứa có chút đờ đẫn, hiển nhiên là chưa tỉnh táo lại.