← Quay lại trang sách

Chương 1066 Thần Kiếm Thái A

Nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn, chính ông ấy còn chưa tỉnh táo đã tới khuyên tôi, tôi thực sự không nên cư xử thô lỗ như vậy, lời giáo huấn của Nha Tử là hoàn toàn đúng.

"Mộng du giống nhau, độc giống nhau, khó trách…” Tôi cười khổ một tiếng.

Lúc đầu tôi còn muốn xem thi thể của ông chủ nhà trọ, nhưng lão Yên lo sợ sẽ gây rối loạn nên đã xử lý nhanh chóng, về phần thân phận của ông ấy vẫn là nói bóng nói gió với hàng xóm xung quanh.

Bình thường ông chủ nhà trọ trừ khách hàng ra thì cũng không nói chuyện với người khác, cho nên vẫn còn có thể tạm thời đè xuống vài ngày.

"Tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?" Tôi lúng túng hỏi..

Lão Yên kêu chúng tôi đợi thông tin từ phòng tình báo 701, nhưng chúng tôi cứ như vậy mà đợi sao?

Cô Thu quay sang nhìn tôi một cái, nói không đợi thì cậu còn muốn làm gì, vừa rồi không phải cậu nói thân thể của cậu đã xuất hiện khác thường sao?

Nói xong cô ấy cũng không cho tôi kịp phản bác, trực tiếp lôi kéo cổ áo của tôi muốn tôi lên lầu để nghỉ ngơi.

Tuy tôi cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng tin tức liên tiếp ập đến khiến đầu óc tôi mơ hồ, chẳng thể nghĩ đến việc đi ngủ. Vì thế, tôi giãy giụa một tiếng, nhưng không ai đáp lại.

Một đường bị kéo trở về phòng, cô Thu ném tôi lên giường, tôi vừa muốn đứng dậy, cô ấy liền nhấc chân đạp vào đùi tôi.

“Cậu không thoát được tôi đâu, Trường An, đừng cậy mạnh nữa.” Cô ấy nói xong liền kéo một chiếc ghế đến và ngồi gần giường, nhấn mạnh rằng tốt nhất là tôi nên nghỉ ngơi. Bởi vì hiện tại không ai biết chắc chắn loại độc này là gì, nên nghỉ ngơi là cách tốt nhất.

Tôi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Cô Thu không thể so với những người khác, chuyện cô ấy đã nhận định cho dù là tôi có nói gì thì cũng vô dụng, cho nên tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cô ấy.

Nhưng điều kỳ lạ là, khi nằm trên giường, tôi đã cảm thấy mệt mỏi, cũng không còn sức lực để đùa giỡn cùng cô ấy.

Hai ngày kế tiếp tôi vẫn mơ màng muốn ngủ, mỗi khi đến giờ cơm, họ sẽ gọi tôi dậy để ăn và sau đó tận tình chăm sóc để tôi có thể tiếp tục nghỉ ngơi.

Đến ngày thứ ba, tôi bất ngờ phát hiện một vấn đề: nếu không có ai đến đánh thức tôi, tôi gần như không thể tỉnh dậy nữa...

“Trường An, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Giọng nói của giáo sư Hứa giống như đang dỗ trẻ con, tôi có chút ngượng ngùng dụi dụi mắt, cố sức uống hết cháo trong bát, người còn chưa rời khỏi bàn đã ngủ thiếp đi.

Ba ngày liền, tôi tiếp tục sống trong mê man, buổi tối hôm đó lão Yên rốt cuộc cũng trở lại.

Từ ngày ông ấy rời đi, ông ấy cũng không có trở về, tôi thậm chí còn cảm thấy có thể bởi vì không đợi được phản hồi của phòng tình báo 701 mà ông ấy đã sớm quay về Yên Kinh.

Khi ông ấy trở về, tôi đang ngồi ăn cơm trên bàn, vừa ăn vừa ngủ gật, đầu thường xuyên tiếp xúc thân mật với bát, nhưng cũng không đủ để làm tôi tỉnh táo. Nhưng khi lão Yên bước vào, trong nháy mắt tôi đã tỉnh táo.

“Ông... Đang làm gì vậy?”

Quần áo của lão Yên giống như đã ướt sũng rồi được phơi khô ở trên người, mặt tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm, tóc dầu mỡ giống như kẻ lang thang bên đường.

Ông ấy vừa bước vào đã lập tức té ngã xuống đất, rất lâu mới bình phục lại được.

Tôi lảo đảo đứng lên để đi đỡ ông ấy, nhưng không thể đứng vững, liền ngồi phịch xuống đất.

Nha Tử ngay lập tức lao tới đỡ lấy lão Yên, nâng ông ấy đến bên bàn ngồi xuống và rót cho ông ấy một chén nước.

Lão Yên không chờ được, ông ấy trực tiếp ôm lấy bình nước, uống ừng ực mấy ngụm lớn, rồi nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt tràn ngập tơ máu.

“Trường An, cậu đã dùng cách gì để lấy được ngọc Huyền Thiên?”

Giọng ông ấy khàn khàn, giọng nói mang theo chất vấn.

Đầu óc tôi mơ màng, chỉ nghe thấy câu hỏi nhưng không kịp hiểu ý nghĩa, chỉ biết ấp úng đáp lại một tiếng "a".

Bốp!

Lão Yên vỗ mạnh lên đầu tôi, phát ra một tiếng vang lớn, cuối cùng cũng làm tôi tỉnh táo hơn một chút.

“Nói, rốt cuộc cậu lấy được ngọc Huyền Thiên bằng cách nào?” Ông ấy vội vàng hỏi.

Tôi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhận ra rằng ngoài tôi và Nha Tử, không ai biết cô Tứ đã giúp tôi lấy ngọc Huyền Thiên.

"Tôi…” Tôi có chút do dự, không biết nên nói như thế nào, dù sao Hầu Chanh Chanh cũng ở đây, tôi cũng không biết cô ấy sẽ có suy nghĩ gì.

Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Là cô Tứ giúp cậu?”

“Sao ông biết?” Tôi buột miệng.

Ánh mắt lão Yên sắc bén nhìn chằm chằm tôi, mang theo xúc động muốn giết tôi trực tiếp vọt lên, hai tay bóp vào cổ tôi, tôi chỉ cảm thấy không thở nổi.

Tôi toàn thân mềm nhũn, không có cách nào phản kháng. Những người khác cũng bị lão Yên làm cho hoảng sợ, mãi đến khi tôi có dấu hiệu khó thở, họ mới nhanh chóng chạy tới kéo lão Yên ra.

May mà lão Yên cũng đã kiệt sức, không chống cự được sức của nhiều người như vậy, nên nhanh chóng buông tôi ra.

Khụ khụ!

Tôi ngồi phịch xuống ghế, ho khan dữ dội. Lúc này tôi mới hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ đây là lúc tỉnh táo nhất trong mấy ngày qua.

“Lão Yên, ông phát điên gì vậy? Đây là Trường An, học trò cưng của ông đấy!” Giáo sư Hứa tức giận quát.