Chương 1067 Thần Kiếm Thái A
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Học trò cưng? Tôi muốn thanh lý môn hộ không được sao?”
“Lão Yên, ông…” Tôi nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
Dù tôi có sai khi đã giấu giếm ông ấy, nhưng chuyện này cũng không phải là việc lớn đến mức ông ấy muốn giết tôi?
Lão Yên nổi trận lôi đình, nếu không phải có giáo sư Hứa và những người khác giữ lại, có lẽ ông ấy đã lao vào bóp cổ tôi lần nữa, tôi sợ tới mức vội vàng kéo ghế lùi lại một khoảng cách.
Ông ấy nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên bật khóc nức nở.
Tôi không biết phải làm sao, tất cả mọi người cũng bối rối. Chúng tôi đều ngẩn ngơ trong giây lát, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra?
****
Lão Yên sau khi gào thét vài câu, dần dần bình tĩnh lại, nhưng ông vẫn nghẹn ngào, cho dù ai hỏi cũng không nói, cũng có thể là ông ấy căn bản nói không nên lời.
Nhìn ông ấy như vậy, dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng nhận ra rằng việc tôi giấu ông ấy về chuyện cô Tứ không đơn giản như tôi tưởng.
Tôi tiến lại gần, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ông ấy: “Thầy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ấy lau nước mắt, đấm một cái lên vai tôi, nghẹn ngào nói: “Cậu, cậu sao lại hồ đồ như vậy! Đó là nơi nào, cậu cũng dám tin tưởng người khác sao?”
"Có ý gì?" Tôi có chút ngẩn người.
Lão Yên hơi dịu lại, nhìn chằm chằm tôi, gằn từng chữ: "Người giúp cậu lấy được ngọc Huyền Thiên căn bản không phải là cô Tứ."
“Không thể nào!” Tôi lập tức phản bác.
Tôi sẽ không nhận lầm cô Tứ, trên người cô ấy có cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng đặc biệt không phải ai cũng có thể bắt chước được.
Hơn nữa, nếu không phải cô ấy, thì còn ai có đủ khả năng xuất hiện trong ngôi mộ đó và lấy được ngọc Huyền Thiên chứ?
Lão Yên nhìn tôi với ánh mắt đầy tức giận: "Cậu chẳng lẽ đã quên Diêm Vương gia?"
Tôi ngay lập tức cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Diêm Vương gia... Khí chất lạnh lùng trên người gã, ngoài tính âm hiểm, gần như không thể phân biệt. Hơn nữa, gã có dáng người rất giống cô Tứ.
Lúc ấy là ở trong mộ, nếu thực sự có khí chất âm hiểm phỏng chừng cũng sẽ bị xem nhẹ.
Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rét run.
Nếu thật sự là Diêm Vương gia, mục đích của gã là gì?
Lão Yên vừa mới khóc rống thật sự khiến lòng người không đành lòng. Có thể khiến ông ấy như vậy, hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ.
"Lão Yên, có phải tôi thật sự sắp chết không? Dù không có chất độc này, tôi cũng sắp chết?" Tôi ngập ngừng hỏi.
Biểu cảm của lão Yên lập tức thay đổi, lạnh giọng hỏi tôi làm sao biết.
Tôi nắm tóc, nói ngày đó người đàn ông trong ảo giác đã nói, tôi cứ nghĩ là do chất độc, nhưng bây giờ xem ra chất độc này chỉ là để cảnh cáo tôi. Nếu tôi không hợp tác với bọn họ, người vô tội sẽ bị liên lụy mà chết?
Lão Yên thở dài.
Sau khi khóc lớn, cảm xúc của ông ấy cũng đã ổn định hơn. Cố gắng giữ bình tĩnh, ông ấy nói không sao, sẽ có biện pháp. Nếu không được, có thể tìm cô Tứ, ngài ấy chắc chắn có thể đối phó Diêm Vương gia.
Tôi cười khổ một tiếng, cô Tứ không biết đã đi đâu, lâu nay cũng không thấy xuất hiện. Liệu cô ấy có thật sự sẽ vì tôi mà cố ý xuất hiện không?
Lão Yên cũng rất bực bội, nhưng ông ấy cũng không nghĩ ra được điều gì, chỉ thì thào: "Nếu cậu không dối gạt tôi..."
Ông ấy nói không nổi nữa. Dù có chỉ trích, thì bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên ông ấy đã im lặng không nói nữa.
“Không thể trách Trường An, lúc đó tôi cũng thấy cô Tứ, chúng tôi đều cho rằng ngài ấy cố ý không kinh động đến mọi người. Mọi người cũng biết, từ trước đến nay cô Tứ làm việc đều có cách của mình, nếu như ngài ấy đã có ý kia, mà chúng tôi không tuân theo, ai biết sẽ gây ra rắc rối gì.” Nha Tử nhẹ giọng nói.
Cô Thu vung tay lên, bảo mọi người đừng nói nhảm nữa. Hiện tại, những lời đó cũng không có tác dụng gì, lão Yên, ông không ngẫm lại Diêm vương gia vì sao lại nhằm vào Trường An sao?
Lão Yên nhìn về phía cô ấy, có chút khó hiểu.
"Để dẫn dụ cô Tứ," cô Thu cười.
"Điều Diêm Vương gia muốn làm nhất là giết chết cô Tứ. Vì vậy, gã giăng bẫy Trường An cũng là để dẫn dụ cô Tứ. Ông yên tâm, nếu cô Tứ không xuất hiện thì Trường An sẽ không sao. Còn nếu cô Tứ xuất hiện, Trường An càng không sao."
"Thật sao?" Lão Yên có vẻ quá nóng nảy, đầu óc không còn tỉnh táo, kích động hỏi.
Sau đó cũng không cần chờ cô Thu giải thích, ông ấy đã lập tức gật đầu: "Đúng, đúng, nhất định là như vậy. Diêm Vương gia không hẳn đang nhắm vào Trường An.".
Nhìn bộ dạng vui mừng của lão Yên tôi chỉ cảm thấy mình khốn kiếp, nhưng tôi cũng không nói nên lời, đành phải yên lặng ngồi ở một bên, cũng không nghĩ tới sau khi cảm xúc của tôi qua đi, cảm giác mệt mỏi kia lại đánh úp về phía tôi.
Lần này không ai quấy rầy tôi ngủ nữa, hoặc là nói tôi đã không nghe thấy bọn họ nói chuyện, cứ như vậy ngồi ở chỗ đó ngủ thiếp đi, về phần sau đó đã xảy ra chuyện gì, tôi trở về phòng như thế nào, tôi đã không nhớ rõ, chỉ biết là lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, hẳn là giữa trưa.
Vì tình trạng sức khỏe của tôi không ổn định, chúng tôi đã bị trì hoãn ở nhà trọ này. Hầu Chanh Chanh nói rằng không nên kéo dài quá lâu ở đây, tốt nhất là không vượt qua một tuần, nếu không sẽ có người phát hiện ông chủ nhà trọ đã xảy ra chuyện.