Chương 1068 Thần Kiếm Thái A
Tuy rằng không phải chúng tôi giết, nhưng cái chết của ông chủ nhà trọ dù sao cũng có quan hệ với chúng tôi, cho nên chúng tôi cũng không trốn thoát liên quan!
Không có người ngoài, Hầu Chanh Chanh cũng không cười đùa như mọi khi, mỗi ngày đều là sấm rền gió cuốn, đương nhiên tôi cũng không biết cô ấy đang bận rộn cái gì, hoặc là nói ngoại trừ người chăm sóc tôi mỗi ngày, những người khác đang bận rộn cái gì tôi cũng không rõ lắm.
“Nha Tử, anh nói thử xem tôi như vậy, cùng chết có gì khác nhau?” Tôi nằm ở trên giường, hiếm khi tỉnh táo.
Nha Tử đã ở bên tôi suốt mấy đêm, ánh mắt của anh ta vẫn rạng rỡ như ban đầu, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi việc thức đêm.
Anh ta lắc đầu với tôi: “Trường An, cậu không cần suy nghĩ lung tung, cậu là người nối nghiệp tương lai của 701, làm sao có thể xảy ra chuyện?”
Tôi cười nhẹ, đã một tuần rồi, theo ý của Hầu Chanh Chanh, chúng tôi nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng với thân thể này của tôi, làm sao có thể theo họ lên Ly Sơn đây?
Hơn nữa, chúng tôi đến đây ban đầu là để tìm hiểu tin tức, nhưng không ngờ lại thất bại.
Nha Tử cũng không khuyên tôi, mà là yên lặng nói anh ta hiểu cảm giác của tôi, anh ta cũng đã từng có một đoạn thời gian như vậy, cảm thấy còn không bằng chết đi.
Nhưng không được, còn có nhiều người quan tâm anh ta, vì chuyện của anh ta mà chạy tới chạy lui, nếu anh ta cứ như vậy mà chết đi, cái mạng này của anh ta không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tâm ý của mọi người sẽ lãng phí vô ích.
Lời nói của anh ta khiến tôi cảm thấy xấu hổ, tôi phải lên tiếng đảm bảo: “Anh yên tâm, tôi sẽ không tìm chết.”
“Tôi biết cậu sẽ không bao giờ làm thế, nếu cậu vì chút chuyện này mà không chịu nổi nữa, vậy lão Yên, còn có 701 chúng tôi đều nhìn lầm người rồi!” Nha Tử ghé vào trên ghế, hỏi tôi còn muốn ngủ không, muốn ngủ thì ngủ thêm một lát, dù sao anh ta cũng sẽ không đi.
Tôi lắc đầu, nói hiếm khi không buồn ngủ, cứ ngồi tâm sự như vậy cũng rất tốt.
Nhưng Nha Tử hiển nhiên không có tâm tư nói chuyện phiếm gì, anh ta vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết anh ta đang nhìn cái gì.
Tôi cũng đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, tôi định nhắm mắt lại nhưng lại không làm được, vì ngoài cửa sổ có một vật thể làm tôi cảm thấy kỳ lạ.
"Cái này... mặt trời dường như không ở đúng vị trí phải không?"
Lúc này là buổi chiều, thường thì ánh mặt trời phải dần chuyển hướng về phía tây, nhưng sao tôi lại có cảm giác nó vẫn đang ở phía đông?
Coi như tôi nhầm lẫn về thời gian, vậy ánh sáng mặt trời mới mọc ở phía đông có chói mắt như thế không?
“Nha Tử......” Vẻ mặt tôi sợ hãi.
Mặc kệ là vật gì, tôi cảm thấy tôi đều có thể thử đi ứng phó, thế nhưng điều này đã vượt qua nhận thức của tôi, trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm gì bây giờ, đành phải tìm Nha Tử xin giúp đỡ.
****
Nha Tử quay đầu nhìn tôi, có chút do dự, tôi biết anh ta muốn làm cái gì, liền bảo anh ta nhanh chóng đi, tôi bên này không có vấn đề gì.
"Cậu không nên ra khỏi phòng, biết không?" Nha Tử do dự một lúc, vẫn quyết định ra ngoài xem một chút nhưng anh ta không yên lòng nên dặn dò tôi, bảo tôi nhất định không được ra khỏi phòng.
Lời này lão Yên đã nhắc nhở vài ngày, chỉ cần nhìn thấy tôi là liền nhắc tới, đương nhiên tôi sẽ không quên, bởi vậy tôi vội vàng vẫy vẫy tay, để anh ta nhanh chóng đi xem.
Bởi vì người lo lắng không chỉ có một mình anh ta, trong lòng tôi cũng khiếp sợ, anh ta đi xem nếu phát hiện vấn đề còn có thể nhân tiện nói với tôi một tiếng, cũng đỡ cho tôi ở chỗ này lo lắng.
Nha Tử thấy tôi như vậy, lại dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
Anh ta hẳn là rất vội vàng, bởi vì tôi nghe được âm thanh thùng thùng xuống lầu của anh ta, vừa nghe tần suất kia liền biết là anh ta đang chạy.
Theo tiếng bước chân thấp thoáng tan biến, trong phòng bỗng dưng yên lặng. Hiện tại, dù tôi không mơ mơ màng màng, nhưng cả người đều không có sức lực, thậm chí còn không thể đứng dậy. Cho nên đám người lão Yên thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi, với tình cảnh này của tôi dù tôi có muốn đi ra ngoài thì cũng không đi được.
Luôn nằm ở trên giường cảm giác này thật sự không dễ chịu, huống chi tôi cũng không thể làm gì, thời gian trôi qua càng thêm chậm.
Hiện tại tình hình này ai cũng không nghĩ tới, có thể nói là phá vỡ tất cả kế hoạch của chúng tôi. Nghe Nha Tử nói Hầu Chanh Chanh hình như có một phương án khẩn cấp, nhưng cần chuẩn bị một số thứ, nhưng những thứ này hình như cũng không phải đồ bình thường, bởi vậy cô ấy luôn bận rộn, cũng không nói khi nào thì đi.
Tôi nhớ tới bộ dáng của Hầu Chanh Chanh, không thể không nói cô ấy quả thật rất ưu tú, lại còn chuẩn bị phương án khẩn cấp, chỉ riêng điểm này, đoán chừng ngay cả lão Yên cũng kém!
Bởi vì người của 701 đều có tính cách gặp chuyện rồi mới giải quyết, lão Yên là người làm việc tương đối ổn trọng trong chúng tôi, ông ấy cũng không làm được việc trước khi xuất phát đã suy nghĩ hết thảy.
Tất nhiên, điều này là vì nhiệm vụ thông thường của đội 701 thường gặp phải các tình huống bất ngờ, cho nên đôi khi việc suy nghĩ quá nhiều cũng không có ích, thường xuyên dẫn đến kế hoạch bị phá vỡ, và từ đó đã hình thành thói quen của chúng tôi.