← Quay lại trang sách

Chương 1069 Thần Kiếm Thái A

Tuy nhiên, những ngày gần đây khi nhìn Hầu Chanh Chanh làm việc, tôi mới nhận ra tầm quan trọng của việc lập kế hoạch trước, cho dù không nhất định có thể sử dụng được, ít nhất lúc gặp phải chuyện cũng sẽ không chút hoang mang.

“Trường An.”

Đột nhiên, thanh âm của Nha Tử từ ngoài cửa sổ truyền đến, tôi vừa muốn đáp lại, cảnh báo trong lòng nháy mắt vang lên – tôi đang ở lầu hai, âm thanh này nghe lại gần như thế, không đúng!

Đồ giả!

Tôi nhắm mắt lại, trong nháy mắt giơ tay bịt kín lỗ tai, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Cái gọi là ảo giác cũng chỉ là lợi dụng những mánh khóe này, làm cho tinh thần người ta xuất hiện hỗn loạn mà thôi, chỉ cần 5 giác quan không còn, khả năng tạo ra ảo giác sẽ vô cùng nhỏ.

“Trường An.”

Lại thêm một tiếng, tiếng này so với tiếng vừa rồi còn rõ ràng hơn, nhưng cũng không phải từ ngoài cửa sổ truyền đến, mà là từ cửa ra vào truyền đến.

Nhưng lúc Nha Tử đi ra ngoài rõ ràng đã đóng cửa lại.

Tôi buộc mình không nghe không nhìn, trong lòng lại rất loạn, không biết nên làm gì bây giờ.

Lấy trạng thái hiện giờ của tôi cũng chỉ là một con cừu non đợi làm thịt, nếu bọn chúng thật sự muốn làm gì đó với tôi, tôi căn bản là trốn không thoát.

“Cậu đang làm gì vậy, tôi gọi cậu nhiều lần như vậy mà cậu cũng không nghe thấy?” Giọng nói vội vàng của Nha Tử truyền đến.

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền cố mở mắt một chút, thì thấy Nha Tử đang nhanh chóng tiến vào, dường như muốn kéo tôi từ trên giường đứng lên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Thật đúng là anh, tôi nghe giọng nói không đúng lắm, còn tưởng không phải là anh.”

Nha Tử vừa kéo tôi, vừa nói không phải tôi thì còn có thể là ai, những người khác đều không ở trong nhà trọ.

Tôi mỉm cười không nói gì, mặc cho anh ta kéo tôi lên từ trên giường, sau đó kéo tôi đi ra ngoài phòng.

Tôi đặt tay lên ghế, thở hổn hển nói: "Anh cũng biết tình hình của tôi hiện tại, đi không nổi, anh chậm một chút, có việc gấp gì à?”

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt giấu ở phía sau kính râm, tôi nhìn không ra cảm xúc, nhưng cũng biết anh ta vô cùng gấp gáp, giống như một giây cũng không thể chậm trễ.

Nhưng quả thật là cả người tôi không có sức lực, nằm ở nơi đó đều cảm thấy mệt mỏi, chớ nói chi là đứng lên.

“Tôi cõng cậu.” Anh ta tiến lại, nhấc tôi lên ném lên vai, hai tay tôi mềm yếu đặt lên cổ anh ta, hoàn toàn không dùng được sức lực.

Nha Tử bực bội muốn nắm tay tôi, nhưng tôi đột nhiên gia tăng sức lực trên tay, bóp chặt cổ anh ta.

"Cậu làm gì vậy?” Anh ta hét lên.

Tôi hừ một tiếng, sức lực trên tay càng ngày càng mạnh. Gã muốn ném tôi xuống, tôi cũng bất chấp thể diện, trực tiếp dùng hai chân vòng ở trên lưng gã, cho dù gã liều mạng giãy dụa, tôi chỉ lo ôm chặt gã, sức lực của hai tay cũng càng lúc càng lớn.

Lộp cộp......

Một trận tiếng bước chân rõ ràng ở trên cầu thang truyền đến, trong lòng tôi vui vẻ, gã lại càng ngày càng hoảng hốt, ban đầu còn có thể hét lên hỏi tôi vì sao bóp cổ gã, đến cuối cùng âm thanh càng ngày càng yếu.

"Trường An, được rồi, thả tay ra, được rồi."

Không biết qua bao lâu, tôi mới nghe thấy một tiếng nói nhẹ nhàng, tiếng nói mang theo sự trấn an, làm lòng tôi từ từ bình phục lại.

Tôi mê mang ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy cô Thu và Hầu Chanh Chanh đều lo lắng nhìn tôi, người trước đang vỗ nhẹ lưng tôi, dỗ dành tôi như dỗ trẻ con.

Lúc này tôi mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, tôi và Nha Tử đều nằm ngã trên mặt đất, tay của tôi vẫn gắt gao đặt ở trên cổ anh ta, anh ta đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Tôi không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy áp lực đến khó chịu, cầm lấy tay cô Thu, không dám tin nói: "Tôi, tôi làm sao có thể..."

Cô Thu lập tức trấn an: “Không có việc gì không có việc gì, gã không phải Nha Tử, gã không phải.”

Tinh thần của tôi cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn không thể nhịn được muốn nhìn xem.

Người này rõ ràng không phải là Nha Tử, sau khi tháo kính râm gã và Nha Tử quả thực chính là hai người, nhưng khi đeo kính râm, hình dáng này của gã đúng là vô cùng giống Nha Tử, mấy ngày qua tôi vẫn luôn hốt hoảng, suýt chút nữa đã bị lừa gạt bởi sự ngụy trang vụng về này.

Thật ra gã chỉ cần không đeo kính râm, ở trên mặt động tay động chân một chút, lấy tình trạng tinh thần hiện tại của tôi căn bản không phân biệt được, nhưng gã hết lần này tới lần khác cứ muốn vẽ rắn thêm chân!

Phải biết rằng để giữ cho mình luôn ở trạng thái tốt nhất, mấy ngày nay Nha Tử đều không đeo kính râm trong nhà trọ, dù không quen với điều đó, anh ta vẫn kiên quyết nhịn.

Tin tức của người này không đủ linh thông, không có tìm hiểu được tin tức bí ẩn như thế, cho nên sẽ lộ tẩy.

“Đây là ai?" Tôi nửa nằm trên mặt đất, thật vất vả mới khôi phục lại chút tinh thần, lúc này mới hỏi.

Cô Thu nói không biết, Hầu Chanh Chanh thấy tôi không sao, trực tiếp đứng lên đá người này, một bộ dạng ngây thơ hồn nhiên: "Nếu không biết là ai, vậy giết đi.”

"Mày, tụi mày, đây là vi phạm pháp luật..." Người này thật vất vả mới hô hấp thông thuận, lại bị lời nói của Hầu Chanh Chanh dọa sợ tới mức gần như ngất đi.