← Quay lại trang sách

Chương 1070 Thần Kiếm Thái A

Cô Thu cười khinh bỉ: “Hừ, mày còn biết vi phạm pháp luật à, không biết tự tiện xông vào nhà dân, có tính là phạm pháp không?”

****

Cô ấy vừa nói vừa nhanh chóng trói người này lại, động tác mau lẹ khiến cho người đó không kịp phản ứng thậm chí ngay cả việc cô ấy lấy từ đâu ra sợi dây cũng không ai biết.

Thấy tình thế bất thường người này lập tức muốn bỏ chạy, nhưng rốt cuộc cũng không biết phải chạy đi đâu? Ngay lúc đó, cô Thu buộc sợi dây thành một kiểu dây bện, tiện thể còn đẩy ngã thùng nước, cả căn phòng trong nháy mắt trở nên giống nhà giam.

Sợi dây được ngâm qua nước nếu muốn cởi ra thật sự không dễ dàng gì, gã cũng biết thế nên không dãy dụa nữa, dáng vẻ ngứa đòn tỏ ý dù sao chúng tôi cũng không thể giết gã.

Cô Thu cười: "Mày nói không sai, đúng là bọn tao không thể giết mày. Giết mày chỉ khiến tao bẩn tay, nhưng nếu mày đã đến nơi này thì chắc đã điều tra bọn tao rồi chứ?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Người này không nói gì, nhưng quả nhiên bên trong con ngươi có thay đổi, đúng như lời cô Thu nói gã đã điều tra chúng tôi.

"Vậy chắc mày biết tao là ai chứ." Cô Thu tiếp tục cười, dù nhìn có vẻ đó là một nụ cười dịu dàng nhưng khi nhìn thấy thì thể nào cũng khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Gã cũng có chút sợ nhưng vẫn mạnh miệng: "Cô Thu đúng chứ, những kẻ trong nghề này có ai mà không biết, bậc thầy sử dụng binh khí, vậy thì sao, chẳng lẽ mày muốn dùng nhưng thứ vũ khí kia giết tao à? Tao nói cho mày biết, chỉ cần bọn mày không giết tao, mà trên người tao có một chút thương tổn gì thì lúc thoát ra khỏi đây tao sẽ đến Yến Kinh làm ầm ĩ một trận, để xem kết cục của đám 701 bọn mày ra sao."

Nghe xong tôi không ngừng cau mày, tên này thật sự vô lại như thế.

Từ trước tới giờ 701 chưa từng bị uy hiếp như thế, thứ nhất, có rất ít người biết đến sự tồn tại của 701, cho dù biết cũng không dám lỗ mãng như thế ngay trên đầu 701! Thứ hai, cho dù không ngồi cùng một mâm với 701 như Lưu Hàn Thu thì cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn vô lại này. Tên đó vì vậy mà trở thành kẻ đầu tiên.

Ấy vậy mà kẻ đầu tiên này lại khiến người khác phải đau đầu.

Quả thật chúng tôi không thể giết gã, nhưng nếu để cho gã lên Yến Kinh làm ầm ĩ thì tất nhiên 701 sẽ bị tác động mạnh! Cứ cho là không bị trọng thương đến gân cốt, nhưng vẫn có một tên Lưu Hàn Thu luôn luôn chờ đợi thời điểm nắm lấy lỗi sai của chúng tôi cũng đủ khiến cho chúng tôi nhức đầu.

Tôi nhìn cô Thu, cô ấy nhướng lông mày dáng vẻ quyến rũ khiến người ta mê muội, nói: "Vốn dĩ đây mới là mục đích của mày nhỉ, Lưu Hàn Thu đã cho mày bao nhiêu tiền?"

Lưu Hàn Thu?

Tôi có chút xấu hổ, vừa mới nghĩ tên đó không làm ra được chuyện như thế này...

Người này hơi bối rối, nói gã không biết cô ấy đang nói gì, nhưng thái độ tránh né của gã đã nói lên hết, mẹ nó, vậy mà thật sự có liên quan đến Lưu Hàn Thu.

"Tiểu Chanh, cô thấy chưa? Đây không phải là do chúng tôi vu khống." Cô Thu quay đầu nhìn về phía Hầu Chanh Chanh.

Sắc mặt của cô ấy trở nên nặng nề, nói cô ấy luôn cảm thấy Lưu Hàn Thu là một kẻ không làm nên việc gì, là một kẻ tiểu nhân chỉ giỏi lừa người, nhưng không biết tại sao bộ trưởng Hầu cũng tức là cha cô ấy luôn bị ông ta che mắt, cho rằng 303 dưới sự lãnh đạo của ông ta thực sự là trợ thủ tốt của 701.

"Vậy cô nói giờ phải làm sao?" Cô Thu giao quyền chủ động vào tay Hầu Chanh Chanh.

Hầu Chanh Chanh điềm đạm cười, nhưng lời nói ra lại khiến cho tôi trố mắt, nghẹn họng.

"Vậy thì khiến cho gã tàn tật luôn, gã dám ầm ĩ thì nói là vì đã giở trò khiếm nhã với tôi, thế nên mới bị tôi đánh." Hầu Chanh Chanh nhấc tay, dáng vẻ hời hợt, lời nói không thèm để ý nếu lời này truyền đi thì bản thân cô ấy sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào.

Đây cũng không phải là lời thuận miệng giỡn chơi, nhỡ đâu kẻ này thật sự là một kẻ vô lại vậy thì không cách nào rửa sạch được... phải chơi lớn như vậy sao?

Hầu Chanh Chanh dường như biết được tôi đang nghĩ gì thế là cười lớn, nói: "Anh yên tâm, gã không dám đâu."

"Ai chứ?" Tôi buột miệng hỏi, bởi vì tôi không cho rằng người đứng trước mặt mình có gì mà không dám làm. Dù sao gã cũng chỉ là một kẻ lưu manh vô lại, chuyện này bị truyền đi gã có lẽ còn hăng hái kể mình và con gái của bộ trưởng có mối quan hệ mờ ám nữa đó.

Hầu Chanh Chanh chỉ vào tên đó, còn cười gập cả người, cô ấy nói Lưu Hàn Thu chắc chắn không dám làm như thế. Chủ nhân còn không dám, thì mấy tên tép riêu này càng không...

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng có thể. Lưu Hàn Thu cũng chỉ muốn đối phó với 701, đối với thân phận của Hầu Chanh Chanh ông ta cũng phải dè chừng, xem ra cách này cũng không tệ.

Tên này trở về nếu nói bản thân bị Hầu Chanh Chanh đánh thì đoán chừng Lưu Hàn Thu ngay cả một tí rắm cũng không dám đánh.

Nếu không cô gái này lại mách với bộ trưởng Hầu thì Lưu Hàn Thu khỏi mơ mộng gì về vị trí của lão Yên nữa, dù sao thì cô ấy cũng là con gái duy nhất của bộ trưởng Hầu.

Cô Thu không ngừng cười, còn nói cách này rất hay.

"Mày, bọn mày muốn làm gì?" Tên này rốt cuộc cũng bắt đầu luống cuống, chắc là từ cuộc nói chuyện của chúng tôi đoán được Hầu Chanh Chanh là một nhân vật không dễ dây vào, thế nên cũng tém lại, trông cũng đàng hoàng hơn.