Chương 1071 Thần Kiếm Thái A
Cô Thu di chuyển phi đao tới gần bộ phận bên dưới của tên kia: "Cũng không phải làm chuyện gì lớn, chỉ là trước đây tao chưa từng thấy thái giám ngày xưa ra làm sao, vậy nên có chút tò mò. Nếu được thì mày hi sinh một chút nhé, có được không?"
"Cút con mẹ mày đi chỗ khác!" Gã rống lên một tiếng.
Đáp lại, cô Thu cho gã một cái tát thật kêu, khiến cho đầu gã lệch hẳn sang một bên, gương mặt ngay lập tức trở nên sưng vù.
Cô Thu nói bằng giọng không mấy thiện cảm: "Nói mau. Lưu Hàn Thu kêu mày làm gì?"
Vừa tra hỏi cô Thu vừa trượt nhẹ phi đao xuống, da mặt tên đó cũng run theo, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Gã là một tên vô lại, ngang ngược phá hoại khiến người khác đau đầu. Nhưng có vẻ cũng dễ dàng bị uy hiếp, nhanh chóng kể từ đầu đến đuôi, theo sự tra hỏi của cô Thu đã kể hết những gì gã cùng với Lưu Hàn Thu trao đổi, một chữ cũng không dám dối lừa.
Gã càng nói sắc mặt của chúng tôi càng đen lại. Tên Lưu Hàn Thu này vậy mà lá gan càng ngày càng lớn, kêu tên này tìm cách dẫn tôi về Yến Kinh, sau đó gán cho tôi tội danh vừa lâm trận đã bỏ trốn.
Quả thật, khi 701 làm nhiệm vụ không giống như khi bộ đội hành quân, không có quy định nghiêm khắc như thế, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép vừa lâm trận đã chạy trốn.
Một khi đã bị gán cho tội danh này, không phải chỉ riêng tôi gặp xui xẻo mà cả lão Yên, người đưa tôi vào 701, cũng phải chịu trách nhiệm cùng. Vì thế nghe xong tôi liền tức giận muốn chém tên này ra thành tám mảnh, sau đó đến Yến Kinh làm gỏi Lưu Hàn Thu.
Nhiệm vụ của 701 cực kỳ nguy hiểm, trên bề mặt còn có người giúp, nhưng phía sau thật ra là đang gây trở ngại, khiến độ nguy hiểm đối với chúng tôi tăng thêm ba phần.
Nếu không phải Nha Tử và giáo sư Hứa tận tâm khuyên tôi, chủ động kéo tôi ra khỏi phòng mặc dù tôi không muốn, cùng với việc kẻ này lộ ra chỗ sơ hở, nếu không chẳng biết sẽ gây nên hậu quả gì.
"Đúng là láo xược!" Hầu Chanh Chanh vỗ mạnh vào tay cầm của chiếc ghế một cái, sau đó nghe một tiếng rắc, tay cầm ghế gãy luôn rồi...
Tôi hoảng sợ nhìn cô ấy, không dám thở mạnh. Mặc dù chiếc ghế này làm từ một loại gỗ thông thường nhưng dù tôi có muốn vỗ khiến nó gãy, sợ là cũng phải dùng một sức lực khá lớn, nhưng nhìn cô ấy làm không biết tại sao lại dễ dàng như vậy?
Chiêu này của cô ấy không chỉ hù doạ được tôi, mà kẻ được Lưu Hàn Thu gửi tới cũng sợ hãi không dám thả lỏng.
Hầu Chanh Chanh rút tay về, nhẹ nhàng bóp lấy cổ tên này: "Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn. Một là, làm chứng, chờ khi quay về Yến Kinh sẽ dẫn đến để tố cáo Lưu Hàn Thu, nói hết những gì ông ta kêu mày làm từ đầu đến đuôi. Hai là, tao bóp chết mày ngay lập tức."
****
"Mày, mày không thể tuỳ tiện giết người như thế." Tên này mặc dù đang sợ nhưng vẫn giữ lại một chút lý trí.
Hầu Chanh Chanh ồ lên một tiếng, sau đó hỏi: "Mày đoán xem nếu mày chết ở đây thì Lưu Hàn Thu sẽ vì mày mà ra mặt ư? Hay là hai người bên cạnh tao lúc này sẽ vạch trần tao đây."
Mặt tên đó trở nên trắng bệch, cuối cùng mới nơm nớp lo sợ nói: "Vậy, vậy thì tao chọn cái đầu tiên."
"Rất tốt." Hầu Chanh Chanh rút tay về: "Vậy mày hãy ngoan ngoãn ở lại trấn này trước, tốt nhất là không được để cho Lưu Hàn Thu phát hiện mày, nếu không thì... À, với lại cũng đừng có tâm tư khác, nếu tao đã muốn mạng của mày thì nhất định sẽ có cách."
Hầu Chanh Chanh dùng giọng nói nhẹ nhàng đưa ra lời uy hiếp, nhưng tên này vẫn bị doạ sợ mà liên tục cam đoan rằng gã sẽ trốn kỹ, đợi đến khi Hầu Chanh Chanh dùng đến mình.
"Giờ thì cút đi." Hầu Chanh Chanh nói.
Tên đó vừa đứng dậy bỏ chạy, thì tôi liền ngăn gã lại: "Hầu tiểu thư, lẽ nào không làm thêm chút gì đó ư, nhỡ gã cứ thế mà chạy mất thì sao?"
"Đã làm rồi đó." Hầu Chanh Chanh cười, tôi cảm giác được thân thể của tên đó run lên một cái, bị doạ sợ không dám làm gì.
Tôi buông gã ra, gã quay đầu nhìn Hầu Chanh Chanh một cái rồi mới lảo đảo chạy mất.
Ngay sau đó tôi đặt mông ngồi bệch xuống đất, vừa nãy động tác ngăn tên đó lại đã khiến tôi mất hết sức lực.
"Cô ra tay lúc nào vậy, vì sao tôi không thấy?" Cô Thu có chút kinh ngạc.
Hầu Chanh Chanh khanh khách cười không ngừng, nói rằng mình căn bản là không có làm gì cả, là do tên này bị doạ sợ nên tất nhiên người khác nói gì thì gã cũng sẽ tin thôi.
Nghe vậy tôi cũng cảm thấy buồn cười.
Ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, không biết cô ấy có biết điều đó nguy hiểm như thế nào hay không, lỡ như gã chỉ giả bộ sợ hãi, quay đầu đi tố cáo chúng tôi thì làm sao?
"Yên tâm đi, gã không có can đảm làm thế đâu." Hầu Chanh Chanh tự tin nói.
Mặc dù tôi không biết cô ấy lấy sự tự tin đó đâu ra, nhưng trong lòng vô hình cũng bình tâm lại.
Chờ đến khi tôi thật sự bình ổn tâm tình, thì mới nhớ ra hỏi hai cô nàng tại sao lại ở chỗ này, còn Nha Tử đâu rồi?
Hầu Chanh Chanh nói vì cô ấy đã làm xong chuyện nên mới trở về, vừa đến cửa thì gặp được cô Thu. Trong khoảng thời gian này việc mọi người trở về sẽ đến xem tình hình của tôi đã trở thành thông lệ, vì thế nên mới đụng phải nhau.