← Quay lại trang sách

Chương 1080 Thần Kiếm Thái A

Nưới suối rất sâu, khoảng chừng bốn năm mét, tốt nhất là vẫn nên mặc đồ lặn rồi mới đi xuống. Nếu không phải vì ông ấy quen với việc ở trong nước thì việc lặn xuống năm mét cũng có thể khiến ông ấy gặp khó khăn.

Hầu Chanh Chanh sớm đã tính toán xong, nói rằng mình đã chuẩn bị đồ lặn, không có vấn đề.

Toản Địa Thử ừ một tiếng sau đó hỏi chuyện về cột nước.

Tôi miêu tả cho ông ấy hình dạng của nó, ông ấy nghe xong hình như suy nghĩ về điều gì đó mà gật đầu một cái, nói có lẽ trong đó có thứ gì đó...

"Tiền bối đừng doạ tôi chứ." Hầu Chanh Chanh nũng nịu cười, nói rằng mình không thích đồ ở trong nước, trơn nhẵn còn dính dính rất là đáng ghét.

Tôi trừng mắt to nhìn cô ấy, trời ạ, đó là ý chính sao?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Toản Địa Thử nghe cô ấy nói vậy cũng không biết làm thế nào, nói rằng ông ấy cũng chỉ suy đoán một chút, cảm thấy trong đó nhất định có thứ gì đó.

Điểm này không có người nào phản bác, nếu không có thứ gì thì cột nước kia chẳng lẽ tự nhiên xuất hiện?

"Tôi đi xem thử Côn Bố thế nào." Cô Thu từ lúc trên xe đến đây vẫn luôn khác lạ, bây giờ đột nhiên lại mở lời, trên tay còn cầm bình rượu màu bạc lắc lư, cùng với gò má ứng đỏ không khó nhìn ra cô ấy đã uống rượu.

Cô Thu thích uống rượu, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ nghiện rượu, tôi chưa từng thấy cô ấy uống rượu từ trong chiếc bình này lần nào, cũng như chưa thấy cô ấy uống khi không cần thiết.

Trong khi tôi đang nghi ngờ, cô ấy đã đi về hướng Côn Bố rời đi, lão Yên nháy mắt với tôi, tôi lập tức hiểu ý theo sau cô Thu.

Trạng thái bây giờ của cô ấy không ổn định...

Đi phía sau cô Thu tôi càng sâu sắc cảm nhận một điều, bước chân của cô ấy cực kỳ chệnh choạng, mặc dù đã khống chế rất tốt nhưng chỉ cần chú ý thì sẽ nhìn ra.

Cô Thu vốn là con người sạch sẽ gọn gàng, dù đi trong rừng cũng không có khả năng nghiêng ngã như vậy, hơn nữa dường như cô ấy có chút nóng nảy.

Tôi không hiểu vì sao cô ấy lại nóng vội thế, vì Côn Bố ư?

Nhưng khi làm nhiệm vụ Côn Bố vẫn thuyền xuyên đi dò đường, cũng vì chúng tôi không có ai dò đường chính xác hơn anh ta. Thêm nữa cũng không có ai có năng lực điều khiển cổ trùng như thế, vì vậy những chuyện như thế này luôn giao cho anh ta, và anh ta đương nhiên cũng tự nguyện làm điều đó.

Nói thật tôi cũng không lo cho anh ta lắm, đến tận bây giờ trừ lúc trở về từ chuyến đi Miêu Cương, tôi hình như chưa từng thấy anh ta bị thương nặng. Dĩ nhiên cũng không thể nói sẽ không gặp nguy hiểm nhưng tốc độ phục hồi của anh ta thật sự khiến tôi kinh ngạc.

Cô Thu là người cực kỳ tỉnh táo vì thế nếu nói cô ấy lo lắng cho Côn Bố thì thật sự tôi chẳng tin, nhưng quan hệ giữa hai người này ở trong 701 khiến tôi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đây gọi là quan tâm tắc loạn sao?

"Trường An, cậu suy nghĩ gì đấy! Tôi kêu mấy lần rồi đó." Đột nhiên cô Thu xoay người lại kéo lỗ tai tôi, quát mấy tiếng.

Tôi vừa thận trọng đi theo sau cô ấy, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì, lại vừa nghĩ xem có thật là cô ấy và Côn Bố đã có tiến triển gì đó. Vì thế trong lúc nhập tâm suy nghĩ đã không nghe thấy tiếng cô Thu kêu. Tôi sờ sờ lỗ tai lúng túng cười, hỏi cô ấy có chuyện gì?

Cô Thu kỳ quái nhìn tôi, thấy thái độ tôi tương đối được nên cũng không so đo nữa, chỉ về phía một cái cây nhỏ ở bên phải rồi hỏi tôi có nhìn ra được vấn đề của cái cây đó không?

****

"Cái cây này có vấn đề gì?" Tôi nhìn cái cây đó, nó rõ ràng là một nhánh của cây to rẽ xuống.

Cô Thu chỉ đưa tay chạm nhẹ vào cành cây đó: "Hiện tại đang là mùa hè, cậu không thấy kích thước của cái cây này có gì đó không đúng sao?"

Tôi cười vì cô ấy nói chuyện cứ như thể một nhà thực vật học chuyên nghiệp vậy, cô ấy thấy vậy thì đập vào ót tôi một phát khiến tôi đau xém rớt nước mắt.

"Chị Thu!"

Tôi kêu lên một tiếng, cô ấy không chút áy náy nói tôi nhìn kỹ lại cây con đó lần nữa.

Tôi thở dài không dám tranh cãi nữa, sợ là nếu còn dám nói thì cô ấy không dùng tay đánh nữa mà là dùng đao chém luôn.

Vì vậy tôi nghiêm túc quan sát cái cây đó, lúc sau mới hít vào một hơi lạnh phát hiện ra cái cây này không chỉ sinh trưởng không đúng mùa mà nhánh cây đó không cùng một lại với cây mẹ.

Nhưng chyện này rốt cuộc có không bình thường hay không thì tôi cũng không dám đoán bừa, bởi vì tôi hoàn toàn mù tịt về những loại thực vật này.

Cô Thu cười một tiếng, nói tôi không biết cũng không sao, còn cô ấy thì biết rõ.

"Nếu chị đã biết thì sao lại không nói sớm?" Tôi phản pháo.

Cô ấy chỉ hừ một tiếng, nói rằng đó là đang giúp tôi rèn luyện khả năng quan sát. Xin chê ạ, đây mà là rèn luyện gì chứ, dù tôi có năng lực quan sát tốt hơn đi chăng nữa thì làm sao có thể nhận ra sự khác thường của một vật mà mình không biết chứ?

Cô Thu không đáp lại tôi, chỉ nhẹ nhàng sờ cây con: "Đây là một loại cổ trùng mà Côn Bố để lại."

Cái gì?

Tròng mắt tôi xém chút lọt ra bên ngoài, không phải là đang lừa gạt tôi sao?

Cái cây con này dù nhìn có kỳ lạ như thế nào thì cũng chỉ là một cái cây, làm sao có thể liên quan đến cổ trùng, hơn nữa làm sao cô Thu lại biết được chuyện này chứ?