← Quay lại trang sách

Chương 1081 Thần Kiếm Thái A

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, mà cô ấy thì ngược lại càng thêm phóng khoáng nói là do Côn Bố nói. Nếu như Côn Bố không có thứ gì để làm dấu thì sẽ dùng loại cổ trùng này, trừ một ít người Miêu Cương thì khó có người nào khác có thể nhận ra.

Tôi đỡ trán, mặc dù biết không đúng lúc nhưng tôi vẫn không nhinh được mà hỏi: "Chị và Côn Bố có quan hệ tốt lắm hả?"

"Tôi nghĩ là vậy." Cô Thu cũng không khó chịu mà thoải mái thừa nhận.

Tôi hỏi cô ấy vì sao lại nghĩ như vậy, cô ấy nhìn tôi oán giận trong mấy giây sau đó mới nói: "Cậu nhìn với cái bộ dạng người chết đó của Côn Bố thì anh ta có thể nghĩ ra được điều gì chứ?"

Thì ra là vậy, thế mà tôi không nhìn ra.

Cô Thu sờ cây con thêm lần nữa, đè thấp giọng nói: "Tên của loại cổ trùng này là Xuân Sinh, nghĩa là sinh trưởng vào mùa xuân. Chỉ cần chôn xuống đất là có thể mọc lên, cây cao nhất có thể ngang bằng nửa người, thấp nhất thì chỉ bằng đốt ngón tay. Vì thế rất có thể chúng ta đã lãng phí công sức rồi."

Xuân Sinh... cái tên này mang đầy ý tứ thơ ca.

Tôi hỏi cô Thu có muốn quay về gọi mọi người và lão Yên cùng đi hay không, dù sao cũng không biết Côn Bố đang trong tình trạng như thế nào mà lại để lại Xuân Sinh, tôi chỉ sợ là trạng thái của mình và cô Thu hiện giờ không đối phó nổi.

Mặc dù tôi đã uống viên thuốc mà Hầu Chanh Chanh đưa, sức lực cũng đã dần hồi phục, nhưng chắc có lẽ vì đã nằm trên giường nhiều ngày, trong đêm còn phải chạy đến chỗ này vì vậy mà tôi đã có chút mơ hồ rồi.

Cô Thu thì khỏi phải nói, dù nhìn tinh thần của cô ấy có gì đó khác thường nhưng đây là do cồn rượu kích thích mà thành, thế nên gò má của cô ấy càng ngày càng đỏ.

Nếu Côn Bố gặp nguy hiểm thật thì với tình trạng của hai bọn tôi hiện tại muốn cứu được anh ta cũng khó mà thành.

"Xuỵt!" Cô Thu đặt ngón trỏ lên môi, chậm rãi nhìn tôi lắc đầu, nói không nên đi gọi mọi người và lão Yên, cô ấy cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị.

Tôi vẫn không yên tâm, cô ấy kéo tôi lại cười nói: "Cậu cho rằng tôi uống rượu xong thì ngu luôn à? Yên tâm đi, trong lòng tôi tự có chừng mực."

Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy, trong lòng không biết cô ấy thật sự có cái gọi là chừng mực không, nhưng cô ấy đã trực tiếp đưa tay khoác lên vai tôi nói không để cho tôi đi gọi người vì sợ càng nhiều người thì Côn Bố càng nguy hiểm.

Nói xong cô ấy chạm nhẹ vào Xuân Sinh.

Tôi lập tức hiểu ý, nếu Côn Bố để lại Xuân Sinh chắc chắn đã gặp một thứ không thể tuỳ tiện kinh động. Nếu như lão Yên và những người khác tới khó mà tránh khỏi việc gây ra tiếng động, vì thế sẽ chỉ càng khiến anh ta gặp nguy hiểm nhiều hơn.

"Cậu chuẩn bị đạn tín hiệu đi, khi gặp chuyện lập tức phát tín hiệu kịp thời!" Cô Thu cầm chiếc túi quăng tới trước mặt tôi.

Tôi lập tức lấy quả đạn tín hiệu từ trong túi ra, rồi nhét vào lưng quần, chắc chắn đến lúc nguy hiểm có thể nhanh chóng lấy ra.

Cô Thu vẫn cứ lảo đảo đi tiếp, tôi thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở cô ấy cẩn thận nhưng lại bị cô ấy cười là mẹ già lải nhải. Tôi cũng không so đo với cô ấy, mà nhìn bóng lưng của chị trầm mặc suy nghĩ.

Sau khi từ đồn trú ở biên giới trở về, cô ấy hình như có chút thay đổi... Trước đây cô Thu mặc dù tuỳ tiện, cẩu thả nhưng nguyên nhân là vì chuyện vị hôn phu của cô ấy, thế nhưng như vậy cũng đỡ hơn là cứ mãi buồn rầu. Lần này trở về cô ấy có vẻ sáng sủa hơn trước, mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười đùa dường như đã dần khôi phục dáng vẻ lần đầu tiên tôi gặp gỡ cô ấy.

Trước kia cô ấy cũng không gần gũi với Côn Bố như thế, dù bề ngoài không có gì xảy ra nhưng đối với một người như Côn Bố có thể nói với cô Thu chuyện về cổ trùng Xuân Sinh, chắc có thể được xem là ngầm thừa nhận quan hệ giữa hai người bọn họ chứ nhỉ?

Còn nhớ trước đây cô Thu nhìn Côn Bố không vừa mắt, tuy không đến nỗi là coi thường như quan hệ giữa họ thật sự không hoà hợp cho lắm.

Tôi lắc đầu, không nhịn được mà buồn cười. Chẳng lẽ chuyến đi này của chúng tôi là để tìm đối tượng ư?

Nha Tử và Hầu Chanh Chanh ngày càng gần gũi, còn Côn Bố và cô Thu cũng đã đánh mày tỏ ý, chỉ còn tôi và hai người già kia.

Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy như vậy cũng tốt, cô Thu cũng không thể mãi bị vùi lấp trong ký ức bị từ hôn đó được.

"Cậu ngẩn ra đó làm gì, nhanh chóng tìm những cổ trùng Xuân Sinh khác đi." Cô Thu quay đầu nghiêm túc đánh vào trán tôi, tôi che đầu thầm oán trong lòng nhưng cũng không nói gì, bởi vì cú đánh này cô ấy không hề dùng sức.

Tôi cúi đầu theo hướng Xuân Sinh mà đi tìm ở phía trước, Côn Bố để lại ký hiệu này cho cô Thu vậy thì sẽ không giấu quá kỹ, mà cũng bởi vì thứ này quá dễ bị bỏ qua nên cũng không cần phải giấu kỹ làm gì.

Quả nhiên khi chúng tôi tìm được năm viên Xuân Sinh không giống nhau, có lúc dựa vào cây đại thụ, có khi rúc trong lùm cây, nhưng những cái này nếu cố gắng tìm thì sẽ rất dễ thấy.

Chúng tôi theo dấu Xuân Sinh đi về phía trước, dọc theo còn đường không phát hiện ra bất lỳ dấu vết nào của anh ta.