Chương 1082 Thần Kiếm Thái A
Cô Thu, không đúng rồi." Tôi kéo cô Thu lại khi cô ấy đang nghiên cứu viên Xuân Sinh thứ sáu vừa tìm được.
Cô Thu nghe thế cũng không quay đầu chỉ hỏi tôi bị làm sao, tôi chỉ vào lùm cây phía bên cạnh Xuân Sinh, nói cái này thật khó tin! Nếu Côn Bố đã tới nơi này như vậy không thể nào không để lại dấu vết, lùm cây phía trước rậm rạp như thế dù năng lực có giỏi hơn nữa đều sẽ để lại một ít đầu mối, trừ khi...Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên cây, suy nghĩ trừ khi là anh ta nhảy lên cây đi.
Khoảng cách giữa hai cây Xuân Sinh không có quy luật. Nếu Côn Bố đi bộ thì sẽ khống chế tốt hơn, trừ khi anh ta từ phía trên ném xuống, trong trường hợp đó khoảng cách sẽ không dễ kiểm soát được như vậy.
****
Cô Thu kịp thời phản ứng ngẩng đầu nhìn lên trời giống như tôi, một lúc sau cô ấy cũng biến sắc, ném gói đồ trong tay đưa cho tôi, sau đó vịn vào một cái cây gần đấy dễ dàng leo lên.
Cô ấy ngồi trên một cành cây ước chừng chỉ lớn bằng cánh tay của tôi, rồi quan sát ở phía xa. Tôi muốn hỏi cô ấy có thấy gì không, ai ngờ vừa mở miệng chưa kịp hỏi đã bị cô ấy ngăn lại.
Cô Thu tỏ ý bảo tôi không được phát ra tiếng, sau đó nhanh chóng tìm chỗ nấp.
Tôi không rõ lý do nhưng vẫn tự động làm theo những gì cô ấy nói, cố găng không phát ra âm thanh gì rồi nấp vào lùm cây gần mình nhất, đó cũng chính là nơi cành Xuân Sinh thứ sáu bám vào.
Lùm cây đó rất dày, tôi nheo mắt nhìn cũng chỉ thấy được một ít ánh sáng ở bên ngoài. Hơn thế nữa, rừng cây này vốn dĩ rậm rạp, mặt trời khó mà chiếu vào được, trước mắt tôi khung cảnh cũng chỉ toàn màu đen.
Cô Thu ở ngay phía trên đầu tôi, nhưng tôi không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, có lẽ cô ấy cũng trốn đi rồi.
Tôi giữ nhịp thở chậm lại, tay cầm chặt phi đao. Mặc dù trong túi có súng nhưng tôi không dám dùng, sợ âm thanh của nó sẽ thu hút thứ kỳ quái nào đó tới.
Chủ yếu là do tôi bị những lời của cô Thu ảnh hưởng, cô ấy bảo Côn Bố không muốn gây chú ý.
Chíp!
Một âm thanh lanh lảnh truyền tới khiến tôi giật mình, nhưng cũng may tôi kịp thời khống chế được nếu không động đậy trong lùm cây phát ra tiếng động dẫn tới chỗ ẩn nấp bị bại lộ.
Tiếng chim hót lanh lảnh ngừng ở phía trước cách chỗ tôi không xa, thậm chí còn có thể cảm nhận được vật đó đang di chuyển bên cạnh lùm cây này.
Đó là thứ gì?
Tim tôi đập bịch bịch, hô hấp cũng có chút rối loạn.
Tôi vội vàng điều chỉnh nhịp thở, phi đao trên tay chờ đúng lúc ngay lập tức có thể ném ra.
Chíp chíp!
Tiéng chim hót truyền tới, tôi ngẩn người, khó khăn di chuyển đầu nhìn về bên phải, chỉ thấy một cái đầu chim đen thui cách tôi không quá 10cm.
Nó nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chỉ lớn hơn hạt đậu liên tục di chuyển, giống như là đang thăm dò tôi.
Tôi hoảng sợ đến mức hô hấp cũng ngưng trệ, khoảng cần gần như vậy khó mà dùng được phi đao, huống chi móng của nó còn đang đặt lên ngang hông tôi.
Tôi không biết nó đặt móng lên người tôi từ lúc nào, nếu như nó không kêu lên hai tiếng đó thì chắc có lẽ dù nó có dùng móng chém ngay cổ tôi thì đến lúc chết tôi cũng không tin là mình bị giết bởi móng vuốt của nó.
Tôi nuốt nước miếng, sợ hãi đến nỗi không biết phải phản ứng ra sao, cứ như vậy trừng mắt nhìn nó.
Con chim này không lớn lắm, so ra chỉ lớn gấp đôi chim khách, đáng lẽ tôi có thể dùng tay là bóp chết nó rồi, nhưng tôi sợ.
Nguyên nhân là bởi đôi mắt của con chim này đáng sợ như đôi mắt của tử thần vậy.
Tôi không hề khoa trương chút nào, ánh mắt của nó rất giống con người, nhưng không hề dễ thương. Cách nó nhìn tôi khiến tôi nhớ đến loài chim tang trong truyền thuyết.
"Chíp!"
Nó lại tiếp tục kêu, mỏ hơi hé ra, phát ra âm thanh lanh lảnh khiến lòng tôi run lên.
Tôi hít một hơi sâu, chậm rãi giơ tay lên, sau đó nhanh chóng rút phi đao ném ra ngoài.
Phành phạch...
Con chim bị thanh đao doạ sợ bay đi, nhưng móng vuốt của nó vẫn hung hãn quào vào hông tôi khiến tôi đau như thể bị kim châm muối xát.
Tôi không dám ở lại, nhân cơ hội trốn khỏi lùm cây.
"Chíp chíp chíp!"
Tôi mới vừa thoát ra còn chưa kịp vui mừng thì đã bị cảnh tưởng trước mắt doạ sợ... một đàn chim đông đúc đậu trên những bụi rậm, vây kín cả những lùm cây.
Vừa xuất hiện, tôi cứ như thể đã chọc vào tổ ong vò vẽ vậy, bọn chúng thay nhau kêu lên, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Không nghi ngờ gì nữa nếu bọn chúng đồng loạt xông lên thì trong nháy mắt có thể xé nát tôi thành từng mảnh vụn.
"Mau rời khỏi đó!"
Tiếng cô Thu hô to từ phía sau truyền tới, tôi theo phản xạ nhanh chóng chạy đi, đồng thời trong lúc đó mấy con chim kia cũng bay nhào về phía tôi.
Ầm!
Đám lửa vấy vào lưng tôi, cảm giác bỏng rát khiến cho tôi đau đớn mất đi cảm giác, trước mắt hoàn toàn trống rỗng. Chờ đến lúc tôi thấy rõ cảnh vật trước mắt thì cô Thu cũng đã chạy tới. Cô ấy không nó nhiều lập tức kéo tôi lên lưng, từng bước từng bước xông về phía trước.
Tôi rất muốn nói rằng cô ấy đi sai đường rồi, lão Yên và mọi người đang đợi chúng tôi ở hướng ngược lại cơ. Nhưng tôi không có cách nào mở miệng nói được, cả lưng, cả giọng đều đau rát. Thêm nữa được cô Thu vác trên vai nên càng không có cách nào mở miệng nói chuyện.