Chương 1083 Thần Kiếm Thái A
Phía sau là tiếng chim kêu, tôi không khỏi nhức đầu, mới vừa rồi cô Thu đã sử dụng quả bom đen mà cô ấy đã nghiên cứu trước đây, sức mạnh của thứ này tôi đã từng chứng kiến, lúc nãy nếu không phải tôi kịp thời phản ứng thì sợ là đã bị cô ấy tiễn đi cùng đám chim tang kia rồi.
Nhưng cho dù là vậy thì đám chim kia sao lại cứ đi theo chúng tôi?
Cô Thu vừa chạy vừa giải thích: "Đây là chim báo tang, nếu như bị bọn chúng đuổi theo có nghĩa là chúng ta nhất định sẽ phải chết."
Mẹ nó, chim báo tang thật sự tồn tại sao?
Tôi chỉ từng nghe bọn chúng qua truyền thuyết, vừa lúc nãy mặc dù cảm thấy giống nhưng cũng không dám nghĩ đến là thật, trong truyền thuyết thì chỉ những người sắp chết mới thấy được bọn này.
Chim báo tang xuất hiện chắc chắn sẽ phải chết.
Ngày xưa tôi chỉ xem nó như câu chuyện xưa sau đó thì không quan tâm nữa. Bây giờ tận mắt chứng kiến, tôi không khỏi cảm thấy chấn động. Nếu không tìm được biện pháp, thật sự tôi chỉ còn sống được một tháng nữa. Con chim báo tang này rõ ràng là tới tìm tôi, chẳng nhẽ tôi thật sự sẽ phải chết sao?
Nghĩ đến điều này lòng tôi trở nên năng trĩu, tuy nói là khi tôi vào 701 đã chuẩn bị sẵn sàng để chết, nhưng không nên là lúc này.
Cô Thu gọi tôi hai tiếng, tôi mới phản ứng lại được. Cô ấy quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, tốc độ hơi chậm lại: "Trường An, người nhà họ Lưu chưa từng có ai chết sớm."
Tôi đáp lại một tiếng, ngay sau đó hiểu ra là cô ấy đang an ủi tôi, nhưng cách an ủi này không được hiểu quả lắm vì lúc cha tôi chết cũng chỉ mới ba mươi tám thôi, tính ra cũng không sống thọ lắm.
Cô Thu cũng tự ý thức được sự an ủi của cô ấy hoàn toàn vô dụng, nhưng vì đám chim báo tang đã theo sát phía sau nên cô ấy cũng không an ủi nữa, không thể làm gì hơn là tăng tốc.
Qua một phút... tốc độ của cô ấy vẫn rất nhanh, qua hai phút, thậm chí cô ấy còn tăng tốc độ, nhưng qua năm phút sau cô ấy rõ ràng là đã chậm lại. Dù sao cũng là chạy trong rừng, lại còn phải đèo thêm một người đàn ông trên vai, nếu cứ tiếp tục như vậy không sớm thì muộn đám chim đó cũng đuổi kịp.
"Chị Thu, chị Thu, chị dừng lại đi." Tôi đứt quãng nói.
Cô Thu hỏi tôi bị làm sao, tôi lắc đầu, lời nói vẫn đứt quãng như vậy: "Hết cách rồi, chị còn có thể chạy đi đâu chứ? Không bằng cứ dừng lại đi."
Có lẽ cô ấy phản ứng gặp nguy hiểm trong tiềm thức thế nên đến khi nghe được lời tôi nói thì cô ấy đột nhiên thắng gấp, đẩy tôi ra. Nếu không phải tôi phản ứng kịp thời che đầu lại rồi lăn một vòng thì không cần đến chim báo tang tôi cũng đã lập tức xuống gặp Diêm Vương rồi.
Cô Thuy xoay người ném mấy quả đạn khói, kéo tôi tránh qua một bên, nhanh chóng rút từ trong túi ra một bộ quần áo khoác lên nửa thân trên của tôi.
Trong truyền thuyết, chim báo tang phân biệt người sắp chết qua mùi hương, bởi vì mùi giữa họ và những người khác không giống nhau.
Đây là quần áo của cô Thu, có mùi hương của cô ấy quả thật có thể áp bớt mùi của tôi, nhưng tôi không chắc thế này có lừa được đám chim đó hay không.
****
Cô Thu nói với tốc độ rất nhanh: "Chim báo tang tới tìm cậu nhưng tôi không tin thứ này thật sự có thể báo trước cái chết, nhất định là có điều gì đó đáng ngờ mà chúng ta không nhìn ra. Trường An, cậu tuyệt đối đừng tin!"
Có lẽ là do mấy ngày vừa qua tình trạng sức khoẻ của tôi nên khiến cho mọi người đặt tôi làm trung tâm, nhìn thấy tôi buồn rầu cô Thu vội vàng an ủi.
Tôi cười lắc đầu, sau khi không còn sợ hãi nữa, đầu óc cũng trở nên rõ ràng hơn. Là chim báo tang sao?
Nhiều người bên cạnh tôi đã hi sinh nhưng chưa từng thấy qua trò này, cô Thu nói không sai, chúng tôi chỉ là chưa phát hiện ra điều gì đáng ngờ mà thôi...
Tôi tỉnh táo lại, đứng tại chỗ nheo mắt quan sát chỗ đám chim kia quanh quẩn, không thể không thừa nhận phán đoán của cô Thu đúng rồi. Đồ của cô ấy đặt trên người tôi, thật sự có thể che lấp mùi.
Đám chim này mất đi phương hướng chỉ có thể đứng quanh quẩn tại chỗ.
Nhưng bọn chúng vẫn không bỏ cuộc, thậm chí còn có con hướng tới chỗ chúng tôi bay đến để kiểm tra. Cô Thu ném thẳng bình rượu vào người tôi, lần này cả thân mang mùi rượu hoàn toàn mất hết mùi hương cũ.
"Chị Thu, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Tôi nhìn chằm chằm vào đám chim báo tang, bọn chúng không tìm được mục tiêu nhưng cũng không rời khỏi đó, nếu chúng ta đi ra rất có thể sẽ bị tấn công.
Sắc mặt cô Thu trở nên nghiêm trọng: "Rất có thể cậu đã bị người nào đó theo dõi."
Hả?
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, cô Thu giải thích mặc dù những con chim tang không đáng sợ như truyền thuyết kể nhưng chúng thực sự có thể được thuần hóa.
"Bọn chúng được thuần hoá để nuôi dưỡng sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Chim báo tang trông cực kỳ hung dữ, nếu có người có thể thuần hóa chúng thì mục đích không cần nói cũng biết.
Cô Thu gật đầu nói không sai, có rất ít người có thể thuần phục được chúng để nuôi, chưa nói đến việc bọn chúng khó tìm đến thế nào. Thêm nữa, tính công kích của bọn chúng rất mạnh, người huấn luyện cũng có thể bị cắn trả vì vậy người thường sẽ không huấn luyện tụi nó, trừ khi có lợi ích lớn.