Chương 1084 Thần Kiếm Thái A
Bởi vì những con chim báo tang được huấn luyện tốt có thể tìm thấy người hoặc đồ vật thông qua mùi hương và tấn công đối tượng. Đó là lý do tại sao cô ấy suy đoán rằng tôi đang bị theo dõi.
Từ lúc đi vào Thiểm Tây, tôi đã cảm thấy như mình đang bị ai đó nhắm vào, kẻ trong ảo ảnh kia cho đến hiện tại vẫn chưa rõ danh tính, chủ khách sạn thì đột ngột qua đời và bây giờ là chim báo tang, nhưng những người khác lại không gặp phải tình huống như vậy.
Tôi sờ ngọc Huyền Thiên trước ngực, trong lòng cũng an tâm hơn.
Trước đây, tôi bị nhắm tới chủ yếu vì là thành viên của 701, nguyên nhân là do tôi còn trẻ và mới vào 701 chưa lâu, theo lẽ đó thì tôi là người dễ bị đánh bại nhất. Có nhiều thế lực chọn tôi làm mục tiêu để phá rối 701. Nhưng lần này thì khác, lần này rõ ràng Hầu Chanh Chanh mới là mục tiêu tốt nhất.
Bởi vì cô ấy là một gương mặt xa lạ, tuổi không quá lớn và lại còn mang bộ dạng ngây thơ, người ngoài thường không biết thân phận của cô ấy, thế nên rất có thể sẽ nghĩ rằng cô ấy là thành viên mới của 701.
Vì những lý dó đó... tôi không thể trở thành mục tiêu được.
Cô Thu nhấp một ngụm rượu, một tay cầm bốn thanh phi đao với vẻ mặt nghiêm túc. Cô ấy nói không biết tại sao tôi lại bị nhắm đến nhưng ai dám đụng đến 701 nhất định sẽ phải trả giá bằng máu.
Nói xong, bốn thanh phi đao trong tay cô ấy đồng thời ném ra, cắm vào bốn con chim báo tang.
Bốn con chim đó ngay lập tức rơi xuống đất, khiến tôi nhìn đến há hốc mồm
Vốn tưởng rằng khả năng dùng phi đao của mình đã tốt lắm rồi, dù không thể đạt tới trình độ của cô ấy thì cũng không kém hơn là bao, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy dễ dàng ném hơn chục thanh phi đao mà còn là không trượt phát nào, tôi thật sự cảm thấy quá xấu hổ.
Tôi thậm chí còn không học được những kỹ năng cơ bản, vậy mà lại nghĩ mình đã học đến tinh tuý.
Dáng vẻ của cô Thu liên tục biến đổi, cơ bản sau mỗi lần phóng đao cô ấy đều thay đổi vị trí của mình. Đám chim báo tang này chủ yếu dựa vào mùi hương mà truy đuổi con người, cô ấy liên tục ẩn nấp rồi lại xuất hiện, bọn chúng không cách nào ứng phó kịp.
Nhưng đám chim này cũng quá nhiều, dù sao thì số lượng phi đao trong tay cô Thu cũng có hạn, vào lúc đám chim ít đi một nửa thì phi đao cũng hết rồi.
Tôi siết chặt phi đao trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cô Thu ở phía sau không ngừng thay đổi phương hương, hiện tại cô ấy đang đứng đối diện tôi, nếu như tôi hành động thì đám chim báo tang này nhất định sẽ không chạy khỏi, cô Thu cũng nghĩ như thế nên ra dấu cho tôi ý bảo ném bọn chúng đi.
Nhưng tôi làm sao ném chuẩn được như cô ấy chứ?
Phiêu!
Luồng không khí sau khi phi đao được bắn ra đã kéo tầm nhìn của tôi trở lại, tôi lập tức bình tĩnh lại, dù không chắc có thể chính xác đến đâu thì tôi cũng phải ra tay, nếu không cô Thu khi không có phi đao sẽ bị đám chim báo tang này bao vây. Túi của cô ấy vẫn ở chỗ của tôi, có lẽ trên người cô ấy cũng không mang theo vũ khí nào khác.
Ba ba ba ba...
Ngay lúc bốn con chim báo tang rơi xuống đất, những con còn lại đều lao về phía cô Thu. Tôi hít một hơi thật sâu, thanh đao trên tay ngay lập tức ném tới.
Ba!
Một con chim rơi xuống đất, tôi thở phào nhẹ nhõm, vì khả năng của tôi không bằng cô Thu nên mỗi lần chỉ có thể ném một thanh đao, thế nên tốc độ chậm hơn rất nhiều. Một trong số chúng thỉnh thoảng có thể vượt qua vòng vây và lao về phía trước.
Một con, hai con...
Dần dần, ngày càng có nhiều chim báo tang đến gần tôi, và tôi bắt đầu ném hai cái cùng một lúc. Ban đầu việc đó không hề dễ dàng, nhưng không biết có phải vì trong tình thế cấp bách hay không, việc ném đao nhanh chóng trở nên dễ dàng.
Hai phi đao, ba phi đao...
Khi tôi có thể ném ba thanh phi đao cùng một lúc và ném trúng cả thảy thì số phi đao có trên người cũng hết nhẵn.
May mắn thay, chỉ còn lại hai hoặc ba con, dù hung dữ đến đâu thì chúng vẫn sợ hãi, nhìn chằm chằm vào chúng tôi một lúc rồi bỏ chạy...
Tôi ngồi xuống đất, thở ra một hơi dài, cũng may, cũng may bọn chúng bay đi hết rồi.
Tôi cảm giác như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã theo phi đao bay mất, bây giờ cả người mềm nhũn như bông, nếu ba con chim báo tang không trốn đi, có lẽ tôi sẽ không còn sức lực để đối phó với chúng nữa.
"Cậu không sao chứ?" Cô Thu đi tới, đưa tay về phía tôi, vừa kéo tôi dậy vừa hỏi một cách thản nhiên.
Tôi lắc đầu, tôi chỉ mất sức thôi, nhưng không có vấn đề gì khác.
Vẻ mặt cô Thu thay đổi: "Thắt lưng của cậu bị sao vậy?"
Khi nghe cô ấy nói, một cảm giác đau đớn truyền tới, tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy và thấy tay chị chọc vào eo tôi do chim báo tang gây ra
Tôi hét lên đau đớn, kể cho cô ấy nghe về nguồn gốc vết thương.
Ai mà biết được sắc mặt cô ấy lập tức tối sầm lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào vết thương của tôi hồi lâu mà không nói. Khi nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi sợ hãi hỏi cô ấy có chuyện gì không ổn sao?
"Móng vuốt của con chim báo tang cực kỳ độc." Cô Thu ngập ngừng nói với tôi.