← Quay lại trang sách

Chương 1085 Thần Kiếm Thái A

Cực độc ư?

Tôi quay đầu nhìn chằm chằm vào vết thương trên thắt lưng của mình, rồi nhận ra có gì đó không ổn. Máu trong vết thương này quả thực có chút đen, nhưng máu bên trong lại có màu đỏ, có nghĩa là có chứa độc tố, nhưng ắt hẳn không nặng mới đúng.

Cô Thu lắc đầu nói rằng còn một nguyên nhân quan trọng khác khiến không ai thuần hóa được chim tang, đó là nếu người thuần hóa chim tang mắc sai lầm và bị chim tang bắt được thì khả năng lớn là người này sẽ bị trúng độc chết.

Tôi chưa bao giờ nghe đến câu nói này nhưng khi nghe cô ấy nói, tôi lập tức hoảng sợ và hỏi cô ấy phải làm sao?

"Đây chính là điều tôi thấy lạ." Cô Thu trông có vẻ kỳ lạ: "Chất độc này hình như không có tác dụng gì với cậu!"

****

Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến một điều, Côn Bố từng nói trong cơ thể tôi có một số chỗ mà anh ta không thể nhìn thấu. Mà tôi cũng không biết là do thuốc của Diêm Vương gia hay là của Hầu Chanh chanh gây ra nữa. Nói tóm lại, trong một thời gian ngắn không có chất độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể của tôi được.

Tất nhiên tôi không nói với cô Thu về điều này, tôi chỉ nói rằng có lẽ là do cơ thể tôi đã nhiễm độc rồi, thế nên vừa hay có thể triệt tiêu được nó.

"Không sao là được." Cô Thu không phải là người sẽ truy xét quá sâu, sau khi nghe những gì tôi nói, cô ấy lập tức ném việc đó ra sau đầu, sau đó nằm xuống đất và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.

Một lúc sau, cô ấy rút ra một mầm Xuân Sinh từ bụi cây rậm rạp...

"Côn Bố đã đến đây à?" Tôi quay đầu nhìn lại, vì bị chim báo tang đuổi theo nên cả đoạn đường lúc nãy tôi và cô Thu có chút hỗn loạn. Bây giờ chúng tôi đã không còn nhìn thấy bìa rừng nữa, nghĩa là đã đi sâu vào rừng.

Nhưng Côn Bố cùng lắm là chỉ đi dò đường, theo lý thuyết sẽ không đi xa đến thế.

Nhưng Xuân Sinh thì phải giải thích thế nào?

Cô Thu nắm lấy mầm Xuân Sinh, chậm rãi nói: "Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với anh ta, nếu không anh ta sẽ không dùng đến Xuân Sinh."

Xuân Sinh chỉ là một loại cổ trùng dùng để lại dấu vết, với khả năng của Côn Bố, không đời nào anh ta lại cần thứ này.

“Tiếp tục đuổi theo sao?” Tôi do dự.

Sự xuất hiện của chim báo tang khiến cho tôi vẫn còn sợ hãi tới giờ, không biết Côn Bố đã gặp phải nguy hiểm gì nên đề nghị của tôi là quay lại tìm mọi người và lão Yên đến để hỗ trợ.

Trước đây tôi còn sợ làm kinh động đến thứ gì đó, nhưng sau khi đối diện với đám chim báo tang vừa rồi, thì những thứ tôi sợ kinh động cũng đã động đến hết rồi.

“Không, quá muộn rồi.” Cô Thu bóp chặt lấy Xuân Sinh: “Trừ khi tôi đuổi theo còn cậu thì quay lại tìm người hỗ trợ!”

Cô Thu nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi lắc đầu: "Không được! Cũng bởi vì sợ hai người không đối phó được, nên tôi mới nghĩ đến việc đi tìm cứu viện. Để chị lại một mình chỉ khiến tôi cảm thấy nguy hiểm hơn thôi."

Cô Thu cười một tiếng: "Nếu như vậy thì đi thôi."

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng bộ đàm để liên lạc với lão Yên, nhưng khoảng cách đã khá xa, tôi chỉ có thể đi theo bước chân của cô Thu mà thôi.

Xuân Sinh ngày càng dày đặc, rõ ràng càng đi sâu Côn Bố cũng càng trở nên gấp gáp. Cuối cùng, chúng tôi thực sự nhìn thấy một mảng Xuân Sinh mọc dưới gốc cây, giống như những cây con mọc lên từ hạt cải dầu mà lúc nhỏ tôi từng ném vậy.

Cô Thu cau mày, ngồi xổm trước mặt những cây Xuân Sinh này, không biết đang nghĩ gì.

Cô ấy liên tục thay đổi vị trí và dùng tay chạm vào nó. Sau khoảng ba hoặc bốn phút, cô ấy đột nhiên lấy ra một chiếc xẻng từ trong túi ra và bắt đầu đào.

"Cô Thu?" Tôi bối rối hỏi.

Cô Thu ngẩng đầu nhìn tôi, tôi kinh ngạc phát hiện hai mắt cô ấy đỏ hoe, giọng có chút khàn khàn: "Trường An, cậu giúp tôi đào với."

Một giọt nước mắt tí tách rơi xuống, ngay sau đó ngày càng rơi nhiều hơn, nhưng động tác của cô ấy vẫn không ngừng, tôi lại càng không dám ngừng chỉ có thể tăng tốc đào.

Cô Thu khóc nhưng không phát ra âm thành, tôi chợt nhớ đến bộ dạng của cô ấy sau khi bị hôn phu bỏ rơi năm đó cũng giống như thế này, ngay cả buồn thương cũng hoàn toàn không phát ra tiếng động.

Tôi không biết phải làm gì, động tác của tôi càng lúc càng nhanh hơn, hy vọng tìm được thứ mà cô Thu cần

Bịch!

Một âm thanh phát ra, có thứ gì đó đập vào xẻng của tôi.

Cô Thu lập tức chộp lấy xẻng của tôi rồi ném nó sang một bên, cô ấy không dùng xẻng nữa mà chỉ đào bằng tay.

Dù lớp đất phía dưới không cứng bằng phía trên nhưng vẫn không phải là thứ mà tay cô ấy có thể đào được, đào được một lúc thì tay cô ấy cũng bắt đầu chảy máu.

"Chị Thu!" Tôi ôm cô ấy lại, ngăn không cho cô ấy làm nữa.

Cô Thu ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đưa xuống: "Côn Bố ở dưới đó, anh ta ở dưới đó, nhanh đào lên!"

Côn Bố ở phía dưới ư?

Tôi bàng hoàng khi thấy thứ gì đó giống như tấm sắt lộ ra, tôi quay lại nhìn cô Thu với vẻ khó tin.

Qua thái độ của cô ấy, tôi có thể biết có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không dám nghĩ về điều đó.

Tôi chưa kịp nghĩ nhiều, đặt tay lên vai cô Thu: "Cô Thu, chị để tôi, dù sao sức tôi cũng mạnh hơn, đào sẽ nhanh hơn."