Chương 1086 Thần Kiếm Thái A
Cô ấy uống rượu thế nên dễ dàng trở nên kích động, mà việc này lại liên quan đến chuyện sống chết của Côn Bố, tôi sợ chưa cứu được anh ta thì cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.
Vì sợ cô Thu bị kích động mà tôi không dùng xẻng thay vào đó tôi lấy tay chậm rãi đào.
"Trường An, cậu dùng xẻng đi."
Ngay lúc bàn tay cô Thu bắt đầu rướm máu, cô ấy nói với giọng khản đặc rồi đưa xẻng cho tôi.
Tôi không do dự mà cầm lấy bởi vì thật sự dùng xẻng sẽ nhanh hơn, nếu không phải vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô Thu thì tôi đã sớm dùng rồi. Hiện tại cô ấy có thể tỉnh táo trở lại như vậy là tốt rồi.
Nhờ có cái xẻng mà tốc độ đào cũng nhanh hơn, tôi men theo tấm sắt đã lộ ra nhanh chóng đào được một cái quan tài làm bằng sắt.
Vành mắt cô Thu vẫn đỏ hoe, nhưng tinh thần đã dần khôi phục được. Cô ấy cùng tôi kéo cái quan tài đó ra, sau đó dùng cái xẻng mở nắp.
Lúc nhìn thấy quan tài tôi vô cùng kinh ngạc, vì thế không để ý những chuyện khác mà bắt đầu cạy nó ra.
Mặc dù chiếc quan tài bằng sắt trông chắc chắn nhưng vì có xẻng vào dao găm phụ trợ thế nên khoảng chừng năm phút sau chúng tôi đã mở được cái quan tài đó.
"Côn Bố."
Cô Thu kêu to một tiếng, tôi nhìn vào bên trong, thấy Côn Bố mặc bộ quần áo đen, mắt nhắm nghiền, nằm trong quan tài, sắc mặt tím tái.
Cô Thu đưa tay đỡ Côn Bố dậy nhưng bị tôi ngăn cản.
"Cậu là gì đó?" Cô Thu hét về phía tôi.
Tôi chỉ vào Côn Bố nói: "Chị quên rồi sao? Lúc Côn Bố ở trong trạng thái hôn mê nếu có người khác đến gần thì cổ trùng sẽ chủ động tấn công kẻ đó."
Tay cô Thu dừng lại trên không, cô ấy nhìn tôi nhờ giúp đỡ, hỏi nên làm gì bây giờ?
Tôi lắc đầu, lòng nảy sinh nghi ngờ.
Cổ trùng có thể chủ động tấn công nhưng chẳng lẽ trước khi Côn Bố nằm vào cái quan tài này anh ta đang trong tình trạng tỉnh táo sao?
Tôi bảo cô Thu đứng xa ra một chút, sau đó chậm rãi đưa tay về phía Côn Bố.
Vù!
Chỉ vừa mới đụng vào quần áo của Côn Bố thôi mà đã có một con cổ trùng chui ra từ trong tay áo anh ta rồi...
Tôi vội vàng rút tay về, trong lòng càng thêm nghi ngờ - quả thật khi nằm vào quan tài anh ta vẫn còn tỉnh táo.
Cô Thu dĩ nhiên cũng đã hiểu, mắt cô ấy đỏ hoe, miệng không ngừng kêu Côn Bố nhưng anh ta vẫn không cử động.
Gương mặt tím tái của anh ta khiến người khác không khỏi giật mình, đúng là đã bị trúng độc.
Cô Thu lau nước mắt, sau đó lắc đầu nói không thể nào, Côn Bố sao có thể chết vì độc được.
Đương nhiên tôi hiểu ý cô ấy, Côn Bố là Cổ Vương của Miêu Cương, không có loại độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể của anh ta. Nhưng gương mặt của anh ta lúc này đúng là dáng vẻ của người bị trúng độc, nếu không phải như vậy thì còn cách giải thích nào khác chứ?
"Chúng ta chờ thử xem." Tôi vỗ vai cô Thu, nói với cô ấy, anh ta sẽ không chết vì độc đâu. Chất độc này chắc chắn còn cần thời gian để hoá giải, chúng tôi chỉ cần đợi đến lúc anh ta tỉnh là được.
Vì rõ ràng ngực của anh ta vẫn còn phập phồng, nghĩa là anh ta vẫn còn sống.
Nếu chúng tôi tuỳ ý can thiệp rất có thể sẽ khiến việc càng thêm nghiêm trọng.
Cô Thu gật đầu nói: "Cậu nói có lý, chúng ta đừng chạm vào anh ta, cứ đứng đây chờ vậy."
Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy cảm thấy hơi đau lòng. Cô Thu là một người luôn tràn đầy sức sống, nhưng trong chuyện tình cảm luôn không được thuận lợi cho lắm. Sau khi bị từ hôn, cô ấy đã có một khoảng thời gian chìm trong u uất khá lâu, đến hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu vui tươi trở lại thì Côn Bố lại xảy ra chuyện thì tôi thật sự không dám tưởng tượng cô ấy sẽ như thế nào.
"Chị Thu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Lời an ủi tuy hơi vô dụng nhưng trừ câu này ra thì tôi chẳng biết nên nói gì nữa. Bởi vì tôi biết, chẳng có cách nào kiềm chế được những buồn thương đó cả.
Cô Thu chậm rãi gật đầu nói: "Tôi biết rồi, cậu không cần phải quá lo lắng cho tôi."
Tôi không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng bên cạnh quan tài thỉnh thoảng quan sát thân thể của Côn Bố. Khoảng chừng mười phút sau tôi mới mừng rỡ kêu lên: "Chị Thu, sắc mặt anh ta đã trở nên tốt hơn rồi."
Cô Thu vội vàng chạy tới, cô ấy kích động gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, đã tốt lên nhiều rồi."
Tôi thở phảo nhẹ nhõm, thật ra để Côn Bố nằm ở đó không giúp gì cũng là vì không có cách nào khác. Vậy mà may sao, mèo mù với được cá rán, mọi chuyện thật sự trở nên tốt lên.
Tâm trạng của cô Thu đã từ từ ổn định lại, hơi ngượng ngùng nhìn tôi, còn tôi thì chỉ khoát tay không hỏi thêm gì.
Con gái mà, rốt cuộc thì da mặt vẫn hơi mỏng, thế nên tôi không cười cô ấy, chẳng biết lát nữa người gặp hoạ có khi lại là tôi.
Chúng tôi đợi khoảng một tiếng thì sắc mặt của Côn Bố cũng trở nên tái nhợt giống như bình thường. Chúng tôi quan sát anh ta một bước cũng không rời, đến năm phút sau anh ta đột nhiên mở mắt ra.
Ánh nhìn đó không chút cảm xúc gì, lúc anh ta nhìn qua chúng tôi một lượt khiến tôi cảm thấy ớn lạnh cả người.
"Côn Bố à?" Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.