← Quay lại trang sách

Chương 1087 Thần Kiếm Thái A

Anh ta không trả lời mà nhắm mắt lại sau đó lại lắc đầu với tôi.

Cô Thu kéo tôi lui về sau, cách quan tài khoảng ba thước rồi lẳng lặng chờ.

Không biết qua bao lâu, đương lúc cả người tôi mềm nhũn muốn dựa vào thân cây đánh một giấc, thì ở chỗ quan tài lại có động tĩnh.

Côn Bố từ trong quan tài chậm rãi bò dậy, trừ sắc mặt trắng bệch ra thì không nhìn thấy điều gì khác thường.

Cô Thu tiến về phía trước một bước sau đó lại lùi về: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi không biết làm thế nào, mới vừa rồi cả đôi tay cũng không cần nữa, còn khóc đỏ cả mắt vậy mà khi người ta vất vả tỉnh lại thì lại phản ứng kiểu gì không biết?

Côn Bố nhìn cô Thu rồi lắc đầu: "Không sao cả."

Tôi đỡ trán, hai người này tại sao lại đối mắt vậy, ở chung với nhau mà lại không được tự nhiên như vậy sao?

Nhưng cả hai người đều cảm thấy không có chỗ nào thiếu tự nhiên cả, cứ như vậy tuỳ tiện trò chuyện đôi câu, cuối cùng bắt đầu phân tích tình hình lần này.

Tôi cười một tiếng, cô Thu quay đầu trợn mắt nhìn tôi, tôi ngay lập tức không dám nói tiếp nữa.

Côn Bố không ngốc, mặc dù trạng thái của cô Thu đã khôi phục nhưng đôi tay còn rướm máu kia cùng cặp mắt đỏ hoe không có cách nào lập tức bình thường được, vì vậy tôi cũng không cần giải thích nhiều.

****

“Có người đi theo chúng ta.” Vẻ mặt Côn Bố lạnh lùng.

Nói tiếng kêu thảm thiết kia chỉ là để ngụy trang, mục đích là dẫn một người trong chúng tôi tiến vào rừng, trong rừng đã bố trí xong bẫy rập, cô Thu nói không sai, bẫy rập này đúng là chất độc.

Vẻ mặt Côn Bố không đúng lắm, nói phương pháp nghiên cứu chế tạo loại thuốc độc này hẳn là thuộc về Nam Cương.

Những năm gần đây Nam Cương sống rất khép kín và cuộc sống khó khăn, chỉ có ít ỏi vài người phản tộc đi ra ngoài, anh ta là một, còn mấy người khác đều là trưởng bối. Nhưng những trưởng bối này đi ra ngoài là vì sinh hoạt bình thường, trên tay bọn họ cũng không có bao nhiêu bản lĩnh của Nam Cương, lúc này mới có thể để cho bọn họ đi ra.

“Ý của anh là chúng ta bị người của Nam Cương theo dõi?” Trong lòng tôi bất an.

Côn Bố vốn đã mạnh như vậy, cho dù những người khác không có bản lĩnh như anh ta, tất nhiên cũng sẽ không ăn chay, nếu như bị bọn họ theo dõi chúng tôi chưa chắc có thể đối phó được.

Côn Bố lắc đầu nói rằng điều đó không thể xảy ra, lần trước anh ta quay về Nam Cương đã giải quyết phân tranh về Cổ Vương, ít nhất trong vòng mười năm người Nam Cương sẽ không ngu ngốc đến mức rời khỏi lều trại dễ phòng thủ nhưng khó tấn công để đi ra ngoài.

Người Nam Cương biết dùng độc, nhưng phần lớn suy nghĩ của họ đều đơn giản, người bên ngoài có suy nghĩ phức tạp, căn bản không phải là thứ họ có thể đối phó được.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được lời này, không khỏi có chút tò mò, Côn Bố cũng không có cẩn thận giải thích, chỉ nói trừ phi có người ra giá cao.

Nam Cương nằm ở vùng hẻo lánh, người dân Nam Cương thiếu rất nhiều thứ nếu có người dùng những thứ này để dụ dỗ họ thì chắc chắn sẽ thành công.

Tôi không biết nên nói cái gì, cho dù là người nào, hoặc là nói thế lực nào đều không có khả năng làm một cái thùng sắt, chỉ là không có đầy đủ lợi ích mà thôi, chỉ cần đủ lợi ích, không sợ không có người làm phản.

Nam Cương quả thật sống khép kín và cuộc sống khó khăn, nhưng tóm lại vẫn có người hướng tới cuộc sống tốt đẹp, có người có thể kiên trì được, nhưng cũng có người có tâm tư sinh động hơn một chút.

Huống chi hiện giờ xã hội cũng càng ngày càng phát triển, Nam Cương không có khả năng vĩnh viễn lui ở một góc kia.

Côn Bố đen mặt nhìn chằm chằm vào quan tài sắt và nói rằng việc này đã được lên kế hoạch từ lâu.

Tôi cũng thừa nhận, quan tài này không thể lâm thời chế tạo được, chắc chắn nó đã được giấu ở đây từ trước rồi.

“Không đúng!” Cô Thu phản ứng rất nhanh: “Chúng ta cũng không ngờ mình sẽ đi theo hướng này.”

Tôi nhất thời mở to hai mắt, chúng tôi đều không nghĩ tới phải đi con đường này, bởi vì đã xảy ra biến cố trên trấn, Hầu Chanh Chanh mới tạm thời quyết định!

Tôi lập tức chạy trở về, bụi cây cào vào người, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, nhưng tôi không còn quan tâm nữa, lão Yên còn có Toản Địa Thử cùng Nha Tử, liệu bọn họ có gặp nguy hiểm hay không?

Hầu Chanh Chanh rốt cuộc muốn làm gì?

Trùng hợp... Nếu trùng hợp quá nhiều thì sẽ không phải là trùng hợp đâu, cô ấy nhất định có ý đồ gì đó!!

Cô Thu và Côn Bố đi theo phía sau, thân thể Côn Bố sau khi hóa giải độc tố ngược lại càng trở nên tốt hơn, việc bị chôn trong quan tài không có không khí có lẽ sẽ khiến anh ta bị thương tổn lớn hơn nữa.

Tôi quay đầu lại liếc nhìn họ, thấy Côn Bố thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tay cô Thu liền biết trong lòng anh ta cũng hiểu rõ.

Tôi ngừng lo lắng một cách mù quáng và tăng tốc độ lên mức nhanh nhất, có đường thì đi, không có đường liền mạnh mẽ xông lên tạo ra một con đường.

Bằng cách này, lúc đi phải hao phí rất nhiều thời gian, nhưng khi trở về cũng chỉ mất mười phút đi đường, đây còn là do có quá nhiều lùm cây và tốc độ không thể tăng lên.

“Lão Yên!”