Chương 1088 Thần Kiếm Thái A
Tôi rống to một tiếng, lão Yên đứng ở bên bờ suối, ông ấy không có quay người nhìn về phía sau. Nhưng tôi thấy được, súng trong tay Hầu Chanh Chanh đang đối diện với đầu của lão Yên, Toản Địa Thử và Nha Tử cũng đứng cùng một chỗ với lão Yên, thế nhưng không ai chú ý tới động tác này của cô ấy.
Bùm!
Tiếng đạn nổ…
Đầu óc tôi trống rỗng, nhìn lão Yên ngã vào dòng suối, tạo nên một mảnh bọt nước.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi giống như bị chập mạch, phải rất lâu tôi mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi hét lên để người khác khống chế Hầu Thành Thành, sau đó xông về phía dòng suối.
Lão Yên đã chìm xuống, gợn sóng trên mặt nước còn chưa hoàn toàn biến mất.
Tôi lao vội xuống, đuổi theo phía lão Yên ngã xuống.
Ở trong nước căn bản không mở mắt ra được, tôi cũng không biết lão Yên rốt cuộc ở nơi nào, chỉ là không ngừng bơi xuống, không ngừng bơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng lão Yên, tôi không cam lòng, nhưng không khí trong phổi đã kêu gào rồi, nếu không đi lên sợ là phổi cũng sẽ nổ tung mất.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo bắt được mắt cá chân của tôi, tôi bị dọa giật mình một cái.
Lão Yên?
Tôi nhìn xuống, nhưng lại không thấy rõ, ông ấy kéo tôi lên thượng nguồn, tôi cũng không giãy dụa, bởi vì bàn tay này cho tôi cảm giác vô cùng quen thuộc, hẳn là lão Yên.
Rào!
Tôi ngoi lên khỏi mặt nước, ghé vào bờ, chưa kịp thở một hơi liền nhìn xuống, vẻ mặt lão Yên nhìn tôi đầy khó hiểu.
"Cậu đi theo tôi xuống đây làm gì?" Ông ấy trách móc.
Lúc này tôi mới nhận ra có lẽ mình đã có hiểu lầm gì đó, tôi ghé vào bờ không biết nên nói thế nào, liền thấy lão Yên tát một cái vào gáy tôi: “Nhóc con, cậu không muốn sống nữa à?”
Tôi cười khổ một tiếng, vừa rồi tôi cho rằng ông ấy bị trúng đạn chìm xuống đáy suối, làm sao còn có thể nghĩ đến nhiều như vậy?
Nhưng bây giờ xem ra có lẽ tôi đã hiểu lầm. Nếu thật sự bị trúng đạn thì làm sao không có chút máu nào.
“Lưu Trường An, giải thích đi.” Hầu Chanh Chanh đang bị Côn Bố và cô Thu áp giải, lần đầu tiên sắc mặt cô ấy đen như đáy nồi, trên mặt tràn ngập cảm giác sắp nổi bão.
Tôi từ dưới nước bò lên, vặn quần áo nhưng không để cô Thu và những người khác buông Hầu Chanh Chanh ra.
“Hầu đại tiểu thư, lần này cô đi theo 701, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì?” Tôi chất vấn.
Tuy rằng cô ấy không nổ súng giết lão Yên, nhưng quả thật cô ấy vừa mới nổ súng, vạn nhất chỉ là viên đạn của cô ấy bắn trượt thì sao?
Hơn nữa, lộ trình chúng tôi đi từ khi vào Thiểm Tây quả thực là do cô ấy sắp đặt, nếu như không phải cô ấy tiết lộ ra ngoài, Côn Bố làm sao có thể suýt chút nữa xảy ra chuyện?
Nếu tôi và cô Thu bị chim báo tang vây khốn thêm vài phút, sợ là Côn Bố sẽ bị chết ngạt mất?
Hầu Chanh Chanh cười lạnh một tiếng: “Anh không biết sao?”
“Tôi biết, lão Yên và cô đều nói, là vì làm gương cho tôi, đúng không?” Tôi nhẹ nhàng nói.
Cô ấy không nói gì, nhưng rõ ràng là một bộ biểu tình anh biết thì còn hỏi làm gì.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, vì huấn luyện tôi, cô còn cố ý tìm người nhằm vào tôi, thậm chí nhằm vào Côn Bố? Không, cô căn bản là vì muốn mạng của chúng tôi.”
Hầu Chanh Chanh hỏi tôi có ý gì, tôi đem chuyện Côn Bố gặp nạn còn có chim báo tang đều nói ra, sau đó từng câu từng chữ chất vấn: “Vậy cô nói đi, còn có ai có thể đoán trước chúng tôi sẽ đi đường nào?”
Vừa nói vừa nghĩ đến một số chuyện, trong lòng càng ngày càng lạnh: “Hoặc có thể không phải cô muốn chúng tôi chết mà là bộ trưởng Hầu?”
“Câm miệng!" Hầu Chanh Chanh nổi giận: “Không được xúc phạm cha tôi.”
“Nếu không muốn ông ấy bị xúc phạm, vậy cô giải thích rõ ràng đi!” Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy.
****
Nếu như cô ấy và bộ trưởng Hầu cố ý, như vậy lúc chúng tôi xuất phát từ Yến Kinh cũng đã bị người ta tính kế, hiện tại nghĩ đến việc dừng xe ở nơi nào, bao gồm ở nhà trọ nào cũng là Hầu Chanh Chanh sắp xếp, cô ấy muốn động tay động chân quả thực quá dễ dàng.
Tôi nhìn cô ấy, trong lòng càng lạnh hơn: “Cái chết của ông chủ nhà trọ, bao gồm cả ảo giác của tôi có phải đều do các người làm không?"
“Anh ít ngậm máu phun người lại!” Hầu Chanh Chanh nghiến răng nghiến lợi.
Tôi cũng không nói tiếp, cứ vậy nhìn cô ấy, đương nhiên là tôi không muốn hoài nghi cô ấy, bởi vì những gì cô ấy làm đều đại diện cho bộ trưởng Hầu. Nếu như ngay cả bộ trưởng Hầu mà chúng tôi cũng cần phòng bị, 701 thật sự sẽ không có chỗ dừng chân.
Một bộ phận dù có bản lĩnh thế nào, cũng không chịu nổi sự thèm muốn của bộ phận anh em và sự không tin tưởng của bộ phận cấp trên.
Nếu cô ấy đến đây chỉ để điều tra 701 thì sao?
Bộ trưởng Hầu coi cô ấy như bảo bối, vậy mà lại để cô ấy đi theo chúng tôi, thậm chí để cho cô ấy làm tổng chỉ huy, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
“Buông tôi ra.” Hầu Chanh Chanh lạnh lùng nói.
Côn Bố và cô Thu không nhúc nhích, bọn họ chỉ nhận lệnh 701.
Hầu Chanh Chanh hít sâu một hơi: "Các người không phải muốn biết chuyện gì xảy ra sao? Buông tôi ra, tôi sẽ nói cho các người biết.”
Tôi nhìn cô ấy một cái, sau đó nhẹ nhàng khoát tay áo, cô Thu cùng Côn Bố tuy buông cô ấy ra, nhưng cũng lấy lựu đạn trong lòng bàn tay của cô ấy, ba lô của cô ấy cũng không ở trên người, phỏng chừng muốn chạy cũng chạy không thoát.